Chương 967: Dù Là Con Kiến, Cũng Chết Có Ý Nghĩa
CHƯƠNG 967: DÙ LÀ CON KIẾN, CŨNG CHẾT CÓ Ý NGHĨA
Mục Uyển hoảng sợ nhìn về phía tiếng nói, trên thực tế cô không hề nhìn thấy gì, trong đầu nhanh chóng chuyển động.
Cô không thể dùng phép khích tướng, người như Hạng Thịnh Duật chuyện gì cũng làm ra được.
Nhưng cũng không thể để anh nhìn thấy sự sợ hãi và đau lòng trên mặt mình, anh sẽ càng hi vọng nhìn thấy mà làm ra việc quá đáng hơn.
"Giết hay không giết, anh đã sớm lên kế hoạch rồi, không phải sao?" Mục Uyển cố hết sức bình tĩnh nói.
Hạng Thịnh Duật ngồi xuống bên cạnh Mục Uyển.
Mục Uyển cảm thấy hơi thở của anh mang theo mùi máu tươi.
Anh không trả lời cô, mà dùng cách thức này giày vò ý chí của cô, đây là cách người ta hay dùng với gián điệp lợi hại, trước tiên sẽ nhốt người đó hai mươi bốn giờ, không hỏi gì, cũng không nói gì, để cho người đó trong không gian kín mít suy nghĩ lung tung.
Người đó sẽ dần dần mất bình tĩnh, suy nghĩ tiêu cực, có thể kích động ngay cả bóng ma tâm lý trước đó của anh ta, phá hủy ý chí của anh ta, còn có thể khống chế tâm lý.
Cô không thể chưa lâm trận đã tự loạn, không thể chủ động nói chuyện, phải trầm mặc hơn Hạng Thịnh Duật.
"Hừ." Hạng Thịnh Duật cười khẽ một tiếng.
"Hừ." Mục Uyển cũng hùa theo anh, cười khẽ một tiếng, còn châm chọc hơn anh.
Ánh mắt Hạng Thịnh Duật lóe lên vẻ tàn nhẫn: "Em cười cái gì?"
Mục Uyển nhếch miệng, xoay người, đối diện với Hạng Thịnh Duật: "Đàn ông thành công, dùng bản lĩnh, cơ trí, dũng mãnh của mình mà rong ruổi sa trường, chỉ có đàn ông vô dụng mới uy hiếp phụ nữ để tìm kiếm khoái cảm."
Hạng Thịnh Duật nắm cằm Mục Uyển, ánh mắt tàn nhẫn: "Em cảm thấy tôi không thành công đúng không?"
"Tôi chưa từng gặp người đàn ông thành công nào lại lãng phí nhiều sức mạnh như vậy trên người phụ nữ."
Hạng Thịnh Duật hất mặt Mục Uyển ra: "Em nói rất đúng, cảm ơn đã nhắc nhở."
Hạng Thịnh Duật quay người đi, dùng sức đá cái ghế.
Mục Uyển nghe thấy tiếng cái ghế ngã xuống đất, ngay sau đó là tiếng đóng cửa rầm một cái.
Ba ngày sau, Mục Uyển vẫn chưa hề gặp Hạng Thịnh Duật.
Mắt cô bị mù, cũng như bị ngăn cách với đời, Hắc Muội bên cạnh chăm sóc cô, nhưng Hắc Muội cũng không có tự do.
Hôm nay, trời đẹp, Mục Uyển muốn đi ra ngoài phơi nắng, nên nói với Hắc Muội.
Hắc Muội nhanh chóng thở phì phò quay về: "Thật là khinh người quá đáng, cái thứ gì chứ, thật coi chúng ta là phạm nhân sao, ngay cả ra ngoài tự do cũng không được, tức chết em rồi."
Hắc Muội giận dữ, nhưng Mục Uyển lại rất bình tĩnh: "Không sao, dẫn tôi đến trước giường, mở cửa sổ ra, phơi nắng đi."
"Cô chủ, sao chúng ta phải ở chỗ này bị khinh bỉ, hãy bảo ngài tổng thống tới đón chúng ta đi." Hắc Muội càm ràm, dìu Mục Uyển đến bên cửa sổ.
Mục Uyển cảm nhận được ánh nắng, gió mang hơi lạnh, còn có hơi hoa cỏ ẩm ướt, vờn trong không khí, lướt qua mũi cô.
Cô chưa trả lời Hắc Muội, mà yên tĩnh cảm nhận.
"Cô chủ, cô có nghe em nói không, em thấy cô đừng ở chỗ này nữa, cứ ở đây khiến ngài tổng thống lo lắng, còn không bằng rời khỏi đây, sống vui vẻ." Hắc Muội tiếp tục oán trách.
"Hắc Muội." Mục Uyển khẽ gọi: "Khi tôi còn rất nhỏ, đã đọc một tác phẩm văn học, nói hay lắm, con kiến rất sợ lửa, cho dù lửa nhỏ nhất cũng có thể khiến chúng bỏ mạng, có lần, trên đường chúng thấy phía trước có lửa, nhưng chúng muốn đi qua, em biết con kiến đã làm thế nào không?"
"Đã làm thế nào?" Hắc Muội chưa từng đọc tác phẩm này.
"Chúng tập trung lại, lăn thành quả cầu rất lớn, cùng lăn qua ngọn lửa, những con kiến bên ngoài, đều bỏ mình trong lửa, nhưng con kiến bên trong lại an toàn đi qua ngọn lửa, con kiến tuy nhỏ, có lẽ không có tác dụng, nhưng vì mục tiêu, có thể cống hiến một chút sức lực nhỏ bé, đây là số mệnh của nó." Mục Uyển hờ hững nói.
"Nhưng cô chủ không phải con kiến, bà có thể có được cuộc sống rất tốt, giúp được rất nhiều người." Hắc Muội đỏ mắt nói.
Mục Uyển hít sâu một hơi: "Trong mắt rất nhiều người, tôi chính là con kiến, không có ý nghĩa, cho dù cố hết sức, cũng bị tiêu diệt trước sức mạnh, nhưng không sao, tôi vẫn không hề từ bỏ, vậy là tốt rồi, nên sau này không nên nói về việc để Hình Thiên đón chúng ta đi như vậy nữa, biết chưa?”
"Em cảm thấy cô chủ làm vậy không đáng." m thanh Hắc Muội nghẹn ngào.
"Có đáng hay không, bản thân biết là được rồi, vậy sẽ không tủi thân, sẽ không khổ sở, Hắc Muội, có phải mai vàng nở hay không, thật thơm, đã không cho chúng ta ra ngoài thì em hãy đi hái mấy nhánh đến, cắm trong bình hoa." Mục Uyển nói.
Hắc Muội thở dài một hơi: "Cô chủ, cô chờ chút em đi hái ngay đây."
"Ừ."
Mục Uyển tiếp tục đứng trước cửa sổ.
Cửa bị đẩy ra, nghe tiếng bước chân, chắc là cô gái tên gọi Hiểu Lâm.
"Xem ra tâm trạng cô rất tốt, cũng không biết có phải trái tim cô bị chó ăn rồi hay không, rồi mọc ra trái tim sói, ông chủ đối với cô tốt như vậy, mà cô còn không biết cảm ơn." Hiểu Lâm kỳ quái nói.
Mục Uyển cũng không trả lời, không thèm để ý.
"Cô bị mù, tai cũng điếc sao?" Hiểu Lâm gào lên.
Mục Uyển nhếch môi, mặt vẫn nhìn ngoài cửa sổ: "Nếu anh ta đối xử với tôi thật tốt, làm sao cô còn dám trước mặt tôi làm càn?"
"Đó là tôi thấy bất bình thay ông chủ, vì điều trị cho cô mà ngài ấy đắc tội mẹ mình, bị bà ấy phạt quỳ trên mặt đất hai giờ, còn bị cha mình đánh cho một trận, bị thương cũng không nhẹ hơn cô, đã nằm ở trên giường một ngày, còn chưa dậy được, cô thì tốt rồi, còn đứng ở chỗ này nói móc. Phải biết thân thể ông chủ tốt như vậy, mà bị đánh tới mức một ngày không dậy nổi, là nặng cỡ nào." Hiểu Lâm càng nói càng giận dữ.
Mục Uyển bật cười một tiếng, xoay người, đối mặt với Hiểu Lâm.
Hiểu Lâm giật nảy mình, nếu không phải mắt Mục Uyển còn mang theo bịt mắt, cô ta còn tưởng rằng Mục Uyển có thể nhìn thấy mình nữa chứ.
"Bởi vì mẹ anh ta đánh tôi, đánh tới mắt bị mù, tôi đe dọa mẹ anh ta, tôi là tội ác tày trời, anh ta vì không trừng phạt tôi, nên bị đánh, tam quan cả nhà họ đều mới lạ như thế." Mục Uyển châm chọc nói.
"Cô thì là thứ gì, cô chỉ là người đàn bà dâm đãng, dám quyến rũ ông chủ, không đánh chết cô thì đánh chết ai, cô chết cũng xứng đáng, bà chủ thân phận cao quý như thế, há lại để cô có thể đe dọa, chưa kéo cô ra ngoài ngũ mã phanh thây, là vẫn còn nương tay rồi." Hiểu Lâm quái đản nói.
"Vậy tôi và cô chẳng còn gì để nói nữa." Mục Uyển tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Cô không nên quá đắc ý, cô thật tưởng là ông chủ không có cô thì không được sao? Hôm nay ngài ấy đã ngủ với Tiểu Thiền, nói không chừng, ngài ấy sẽ nhanh chóng vứt cô cho chó ăn." Hiểu Lâm dương dương đắc ý.
Mục Uyển vẫn bình tĩnh.
Cô biết người như Hạng Thịnh Duật, người đẹp bên cạnh thành đàn.
Tương lai, người đẹp bên cạnh anh ta sẽ càng ngày càng nhiều, đến khi anh ta hơn năm mươi tuổi, thì bên cạnh vẫn là người đẹp hai mươi tuổi.
Bị loại người này vấy bẩn, cô cũng đành bất lực, cũng không phải cô muốn, nhưng cô lại không dám chết.
Nếu như cô chết đi thì thật quá thiệt thòi rồi, cô còn chưa làm được việc gì có ích cả.