Chương 446: Không Là Gì Cả Cũng Phải Nghỉ Ngơi Cho Anh.
CHƯƠNG 446:KHÔNG LÀ GÌ CẢCŨNG PHẢI NGHỈ NGƠI CHO ANH.
Đối với việc giết chóc, bản thân không hề tình nguyện.
Cố Lăng Kiệt gật đầu:“Có thể, đối với anh mà nói, không có ai quan trọng bằng em và tiểu Diễn.”
“Bố mẹ anh thì sao? Dù sao họ cũng chỉ có mỗi mình anh.” Bạch Nguyệt lo lắng.
“Đưa bọn họ theo, hiếu thuận với họ, chăm lo tuổi già.” Cố Lăng Kiệt nói.
“Vậy thì tốt.” Bạch Nguyệt gật đầu: “Đúng rồi. Em đi nấu cơm đã, buổi trưa cũng chẳng ăn được mấy, có chút đói bụng.”
“Tay bị thương, nghỉ ngơi đi, để anh làm cho.” Cố Lăng Kiệt dịu dàng nói.
“Một vết thương nhỏ thế này, không là gì cả!”
“Không là gì cả cũng phải nghỉ ngơi cho anh.” Cố Lăng Kiệt lên tiếng, vặn bếp, đổ dầu ăn vào.
Bạch Nguyệt đứng ở bên cạnh: “Vậy ám vệ thì thế nào? Em đã gặp qua, bọn họ vì anh, không tiếc vào sinh ra tử.”
Cố Lăng Kiệt bỏ rau chân vịt vào, trên rau có nước, trong chảo dầu phát ra những tiếng xèo xèo, rất ồn.
Cố Lăng Kiệt lật xào vài lần, đợi đến khi âm thanh nhỏ dần, mới nói: “Anh sẽ sắp xếp xong cho bọn họ. Bọn họ đều là những người có năng lực, Lâm Tiến sẽ chiếu cố được bọn họ.”
“Lâm Tiến?” Bạch Nguyện nghiền ngẫm cái tên này: “Anh ta luôn hy vọng anh làm Tổng thống.”
“Leo lên vị trí càng cao, đợi đến khi chết, cũng không giữ được cái gì, được ghi vào sách sử, cũng chỉ vì các nhà chức trách sau này thay đổi thành dáng vẻ họ muốn, là tốt hay xấu cũng không nhất định, anh chỉ muốn cùng người anh yêu vui vẻ sống hết đời.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
Bạch Nguyệt ôm anh từ phía sau: “Anh hùng có cùng chí hướng, đáng tiếc muộn như vậy mới quen biết anh.”
“Muộn gì chứ, anh cảm thấy rất đúng lúc, nghỉ ngơi đi, chơi với tiểu Bạch một lúc cũng được, cứ đứng vậy cũng sẽ mệt.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
“Chúng ta đi hoang đảo chơi vài ngày đi, em đến buồng lái, chúng ta cùng đi bắt cua, cá, cùng đi săn lợn rừng.” Bạch Nguyệt vô cùng mong đợi.
Cố Lăng Kiệt mỉm cười:“Được.”
Cô đến buồng lái, điều chỉnh lại kinh độ vĩ độ, con thuyền rời khỏi bến tàu, hướng về phía hoang đảo.
Cố Lăng Kiệt đang nấu cơm, Bạch Nguyệt nằm trên sôfa, ôm chó, đang xem tivi, rất nhanh, trong mũi ngập tràn mùi hương thức ăn, cô tắt TV, ôm chó đi tìm Cố Lăng Kiệt.
“Thức ăn em mua hơi nhiều.” Cố Lăng Kiệt nói.
Bạch Nguyệt rướn cổ ngó xem Cố Lăng Kiệt làm gì.
Trên bàn ăn có canh cá diếc, rau chân vịt xào, còn có cả cánh gà om.
Cô cười nói: “Chúng ta hai người ăn ba món là đủ rồi.”
Cố Lăng Kiệt gõ gõ mũi cô: “Đói rồi hả, ăn cơm thôi.”
Chó con cũng sủa gâu gâu ba tiếng, nhìn chằm chằm cánh gà om.
Bạch Nguyệt cầm một cái đặt trước mặt chó con.
Chó con cắn lấy miếng cánh gà.
Cô đặt chó con xuống dưới.
“Nhớ rửa tay.” Cố Lăng Kiệt nhắc nhở.
“Dạ.” Bạch Nguyệt thích những lời dặn dò của anh.
Niềm vui của con người rất đơn giản, chỉ cần anh ở bên cô, không tranh cãi, cô cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ, anh và cô không ở bên nhau, cho dù có tất cả mọi thứ trong tay, cô cũng sẽ cảm thấy không vui.
Ăn cơm xong, Cố Lăng Kiệt đi rửa bát.
Cô đem chó con đặt vào trong ổ, chó con cũng nên đi ngủ rồi.
Bát cũng chỉ có mấy cái, Cố Lăng Kiệt rất nhanh đã rửa xong.
Bạch Nguyệt chỉ lên phần đỉnh chóp: “Chỗ đó chuyên để ngắm cảnh, có thể nằm trên đó hóng gió biển, bọn họ tặng cho miếng cao su có thể dán lên trên đó, em đem dán lên trên đó rồi, đem gối và chăn lên là có thể nằm được rồi.”
“Anh đi lấy chăn.” Cố Lăng Kiệt nói.
“Em đi lấy gối.” Bạch Nguyệt cười nói.
Hai người cùng vào trong phòng, cô lấy hai chiếc gối, Cố Lăng Kiệt lấy chăn, cô đi lên trước, đặt hai cái gối xuống đất, sau đó nằm luôn xuống.
Hôm nay mặc dù gió không lớn, nhưng thuyền vẫn có chút lắc lư, bầu trời trong xanh, nắng đẹp, có mây.
Cố Lăng Kiệt nằm bên cạnh cô, đem chăn đắp lên cả hai, cùng ngắm bầu trời, hưởng thụ sự yên bình của thời khắc đó.
Bạch Nguyệt quay người nhìn anh.
Cô học Alan, nghe những lời không thoải mái thì sẽ không nói: “Tiểu Diễn bây giờ đang ở nước nào?”
Cố Lăng Kiệt nhìn cô: “Pháp, thằng bé bây giờ rất tốt, không cần lo lắng, trẻ con, đều vui vẻ đơn thuần như vậy. Chúng ta ở đây xử lý xong những chuyện này, cùng đi Pháp tìm bọn họ.”
Bạch Nguyệt cười:“Vậy bố mẹ của Tiểu Diễn cũng giữ lại bên cạnh đi, bọn họ đối với tiểu Diễn rất tốt, tiểu Diễn mới thích bọn họ như vậy, giữ lại chăm sóc tiểu Diễn cũng tốt, nói không chừng, chúng ta sớm sẽ có đứa khác cũng cần người giúp.
Cố Lăng Kiệt dịu dàng nhìn cô:“Anh cũng nghĩ vậy.”
“Vậy tiểu Bảo?” Bạch Nguyệt đột nhiên ngừng lại: “Dù sao em cũng tôn trọng suy nghĩ của anh.”
“Anh sẽ phân tích tình hình cho nó, cho nó tự mình lựa chọn, nếu nó lựa chọn Chu Hân Ly, hy vọng Chu Hân Ly sẽ đối tốt với nó, nó cũng có thể tìm anh bất cứ lúc nào, nếu nó lựa chọn anh, anh tin, em cũng sẽ đối tốt với nó.” Về điểm này Cố Lăng Kiệt đã nghĩ xong rồi.
“Em sẽ chăm sóc thằng bé thật tốt, ít nhất, cũng sẽ thương lượng với anh, phương thức xử lí cũng sẽ nói với anh, chuyên môn của em từng học tâm lý trẻ nhỏ mà.” Bạch Nguyệt cười nói.
Cố Lăng Kiệt ôm cô vào lòng: “Anh đã mấy ngày nay không được ngủ rồi, em ngủ với anh một lúc.”
“Ừm.” Cô có chút lười biếng: “Hay là về phòng ngủ đi, lần trước em ngủ ở đầu giường, sau đó, ngày thứ hai liền cảm mạo, phát sốt.”
“Được.”
Cố Lăng Kiệt cầm chăn, Bạch Nguyệt cầm gối, trước khi về phòng, cô đến phòng lái, xác định số liệu không có gì sai sót, mới quay về phòng.
Trong điều kiện bình thường, bọn họ phải hơn tám giờ tối mới đến nơi, hiện tại vẫn còn sớm, về đến phòng, Cố Lăng Kiệt đã ngủ mất rồi, phát ra tiếng thở khe khẽ.
Khi cô buồn, tâm trạng anh, cũng không tốt hơn.
Trách nhiệm mà Cố Lăng Kiệt phải gánh vác luôn luôn nhiều hơn cô.
Cô nằm bên cạnh Cố Lăng Kiệt, ôm lấy eo anh, nhắm mắt, thuyền khẽ chao đảo, chẳng bao lâu, cô cũng ngủ.
Không biết đã được bao lâu, cô mở mắt trời đã tốt rồi, mở điện thoại, nương theo ánh sáng điện thoại nhìn bên cạnh, Cố Lăng Kiệt không còn ở đó.
Rõ ràng người mệt là anh, dậy sớm cũng là anh, anh không nói, nhưng cô biết, áp lực của anh rất lớn, dù sao cũng phải xử lí xong rất nhiều chuyện mới có thể rời đi.
Cô lấy chiếc áo khoác dày, khoác lên người, lại cầm thêm một chiếc chăn, ra khỏi cửa, hét lên: “Cố Lăng Kiệt.”
“Ở đây.” Cố Lăng Kiệt từ phía đuôi thuyền đi ra.
Bạch Nguyệt nhìn lấy anh, khóe miệng khẽ nhếch lên, bước về phía anh, đưa chiếc chăn cho anh: “Buổi tối có hơi lạnh, anh khoác chiếc chăn lên, em quên mất chuẩn bị chút đồ trên tàu cho anh, nhưng mà, tối nay giặt chắc mai sẽ khô.”
Cố Lăng Kiệt cầm chiếc chăn trong tay Bạch Nguyệt, khoác lên người cô:“Anh không lạnh, mùa đông anh cũng mặc đồ như vậy, em biết mà, ngoài ra, nếu em nói đến là đồ cá nhân thì anh mang theo rồi.”
“Á? Anh mang theo rồi?” Bạch Nguyệt kinh ngạc nhìn anh, nói như vậy, lần này anh đến, vốn dĩ là muốn ở lại đây rồi, hại lúc trước lo lắng cả ngày, còn cắt vào tay nữa.
“Anh mang theo hai bộ, đợi anh mười phút sau thì có thể ăn cơm được rồi.” Cố lăng Kiệt nắm tay cô, vào phòng bếp.