Chương 430: Nếu Bọn Họ Không Chết Sẽ Chết Càng Nhiều Người Hơn
CHƯƠNG 430: NẾU BỌN HỌ KHÔNG CHẾT SẼ CHẾT CÀNG NHIỀU NGƯỜI HƠN
Gương mặt Chu Hân Ly trắng bệch: “Cô nói vậy là có ý gì?"
"Chu Hân Ly, cô nghĩ lại xem bây giờ cô còn có gì? Đàn ông? Danh dự? Địa vị sao? Hay cô cảm thấy vẫn còn có thể tới gần Cố Lăng Kiệt? Tôi cho cô biết, cô không thể làm vậy được đâu. Anh ấy đã cưới tôi. Tôi sẽ không để cho cô có cơ hội tới gần anh ấy, cho dù là tôi chết." Bạch Nguyệt lạnh lùng nói sau đó đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống cô ta.
Chu Hân Ly nhìn cô đầy vẻ chấn động: “Không thể nào. Cố Lăng Kiệt chỉ yêu có Bạch Nguyệt. Anh ấy không thể cưới người khác được."
"Cô không cảm thấy giọng nói của tôi rất giống với Bạch Nguyệt sao?"
"Cô còn độc ác hơn cô ta nhiều. Cô ta không có khả năng làm ra loại chuyện này. Cố Lăng Kiệt làm sao có thể cưới người phụ nữ lòng dạ độc ác như cô được chứ!" Chu Hân Ly nói với vẻ mất bình tĩnh.
"So sánh về lòng dạ độc ác thì tôi sao có thể so sánh được với cô chứ? Trong nhiệm vụ năm đó, Cố Lăng Kiệt dẫn theo nhiều người như vậy đều bị cô hại chết. Những người đó còn từng là anh em với cô. Đương nhiên, cô có thể ác với mình, phá hủy gương mặt xinh đẹp của mình như vậy, nữa là đối với người khác. Tôi thật không biết cô sống rốt cuộc là vì cái gì nữa." Chu Hân Ly lạnh lùng nói.
"Đó là bọn họ đáng chết. Trần Niệm cô không biết gì thì đừng có nói bậy. Nếu như bọn họ không chết thì sẽ có càng nhiều người hơn phải chết." Chu Hân Ly kích động nói.
"Chuyện gì mà không chết thì sẽ chết càng nhiều người hơn chứ? Cô không cảm thấy mình nói ra những lời này rất buồn cười sao? Rất nhiều tổ chức phi pháp cũng xem mình thành chúa cứu thế mà giết rất nhiều người. Cho nên, cô nhất định sẽ sống cô độc suốt quãng đời còn lại, sống không bằng chết đến già đi." Bạch Nguyệt lạnh lùng nói.
Động tác của Chu Hân Ly rất nhanh, đập cốc nước và cầm lấy mảnh vỡ dí vào cổ của Bạch Nguyệt, căm hận nói: "Cô có tin là tôi sẽ giết chết cô không hả?"
Bạch Nguyệt không hề sợ hãi nhìn về phía Chu Hân Ly: “Tôi đương nhiên tin rồi. Dù sao cô đã giết nhiều người như vậy, không thiếu một mình tôi. Nhưng tôi chết, cô và Cố Minh Bảo cũng không cần sống nữa. Cô nên biết ám vệ của Cố Lăng Kiệt vẫn luôn bảo vệ tôi."
"Trần Niệm, cô rốt cuộc muốn gì?" Chu Hân Ly nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Bạch Nguyệt nhìn chằm chằm vào cô ta: “Cô hãy nói ra sự thật về nhiệm vụ lần này."
"Hắn sẽ không bỏ qua cho tôi đâu." Chu Hân Ly lo lắng.
"Tôi có thể làm cho cô bốc hơi khỏi thế gian, từ nay về sau mai danh ẩn tính, dẫn theo đứa nhỏ cố gắng sống cuộc sống mới, lấy vẻ ngoài của cô thì vẫn có thể tìm được một người đàn ông yêu cô." Bạch Nguyệt khuyên.
Chu Hân Ly nhìn chăm chú vào cô: “Cô làm thế nào để cho tôi bốc hơi khỏi nhân gian?"
"Tôi nghĩ cô hẳn đã nghe nói về chuyện Thẩm Diên Dũng có tình nhân chứ? Tình nhân của anh ta là do tôi làm cho bốc hơi. Cô thấy tôi không có thực lực này sao?" Bạch Nguyệt hỏi ngược lại.
"Tôi chỉ không tin cô thôi. Còn nữa, cô rốt cuộc là ai? Cô là người của Thẩm Diên Dũng à?" Chu Hân Ly quan sát cô và hỏi.
"Cô không cần biết tôi là người thế nào, nếu cô muốn sống lại thì chỉ có tôi có thể giúp được cô thôi." Ánh mắt Bạch Nguyệt sáng rực nhìn Chu Hân Ly.
Chu Hân Ly rũ mí mắt xuống, tay thả xuống làm mảnh vỡ rơi xuống đất: “Tôi phải suy nghĩ thật kỹ đã. Tôi tạm thời không thể trả lời cô được."
"Cô có hai mươi bốn giờ để suy nghĩ, tuyệt đối đừng làm ra những chuyện khiến cho mình phải hối hận đấy. Bằng không, sợ là cô sẽ không gánh chịu nổi hậu quả đâu." Bạch Nguyệt lạnh lùng nói xong liền đi về phía cửa, cô lên xe và lấy bút ra khỏi túi xách, đóng cửa lại.
Ban đầu, cô bỏ thuốc ở trong chén trà. Nếu như Chu Hân Ly uống vào, cô có thể thôi miên cô ta, nói không chừng có thể lộ ra tin tức. Nhưng đáng tiếc, cô ta là người quá cẩn thận.
Sau khi lái xe trở lại, cô hầm thịt gà, bỏ thêm nấm trà và dùng súp gà nấu mì.
Ăn mì gà xong, cô rảnh rỗi lại đi ngủ. Sau khi tỉnh lại, cô tiếp tục đào giun ở sau cánh cửa và đi về phía hồ câu cá.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cô nhìn xuống thấy đã sắp tới năm giờ chiều. Cô câu được tất cả sáu, bảy con cá trích nhỏ.
Chu Hân Ly còn chưa nhắn tin lại. Nói cô không sốt ruột là giả, chỉ là cho dù sốt ruột cũng không có cách nào. Quyền lựa chọn ở trên tay của cô ta.
Cô ta nói bọn họ không chết sẽ chết càng nhiều người hơn. Cô vẫn luôn suy nghĩ xem điều đó có ý gì. Lời này quá sâu xa, cô nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được.
Cô đã nhìn thấy xe của Cố Lăng Kiệt từ phía xa lái qua.
Cô thu dây câu. Bữa tối có canh gà với nấm trà, cái này cô đã nấu xong, chỉ cần hâm nóng một chút là được rồi. Cô sẽ xào đậu cô-ve, ngải cứu sẽ xong nhanh thôi. Còn cá trích nhỏ thì để dành ngày mai lại nướng.
Chiếc xe đỗ lại ở trước mặt cô.
Cố Lăng Kiệt đẩy cửa xuống xe.
Bạch Nguyệt nhìn thấy Chu Hân Ly ngồi ở trên ghế phụ cũng cửa xuống xe thì cũng hiểu đại khái rồi.
"Tiểu Niệm, em lấy tiểu Bảo ra uy hiếp Chu Hân Ly à?" Cố Lăng Kiệt hỏi thẳng với vẻ rất kinh ngạc, không dám tin tưởng.
Bạch Nguyệt bình tĩnh nhìn Cố Lăng Kiệt.
Nếu như Cố Lăng Kiệt biết cô bắt tiểu Bảo thì nhất định sẽ bảo cô thả nó ra. Bởi vì anh sẽ cảm thấy hành vi này quá vô liêm sỉ.
Xem ra, Chu Hân Ly đã lựa chọn muốn đối địch với cô.
"Không." Bạch Nguyệt lạnh lùng đáp lại.
"Cô nói dối." Chu Hân Ly kích động đi tới trước mặt Bạch Nguyệt: “Cô nói bắt tiểu Bảo."
"Tôi bắt tiểu Bảo làm gì? Chu Hân Ly, hôm nay cô hẹn tôi ra ngoài chính là để đổ oan cho tôi sao?" Bạch Nguyệt rất bình tĩnh hỏi ngược lại.
"Cái gì mà tôi hẹn cô ra ngoài chứ? Đó là cô hẹn tôi ra ngoài, nói cô đã bắt tiểu Bảo. Thằng bé thật sự vừa bị bắt, nếu không phải là cô thì còn có thể là ai được." Chu Hân Ly đẩy Bạch Nguyệt một cái.
Bạch Nguyệt lui về sau một bước, Cố Lăng Kiệt ôm thắt lưng của cô và bảo vệ cô sau lưng, lạnh lùng nói với Chu Hân Ly: "Có gì từ từ nói chuyện, tôi tin tưởng cô ấy."
"Cố Lăng Kiệt, cô ấy chính là người của Thẩm Diên Dũng, là Thẩm Diên Dũng tìm một người có giọng nói giống Bạch Nguyệt và cố ý để ở bên cạnh anh. Nếu như anh tin cô ta, về sau anh chết thế nào cũng không biết đâu." Chu Hân Ly nói với vẻ không bình tĩnh được.
"Đó là chuyện của tôi. Tôi sẽ tìm tiểu Bảo về, cô về trước đi." Cố Lăng Kiệt ra lệnh đuổi khách.
"Nếu cô đổ oan cho tôi, như vậy tiểu Bảo nhất định là do cô giấu đi." Bạch Nguyệt lạnh lùng nói.
"Đúng là ăn nói linh tinh. Trần Niệm, cô như vậy sẽ bị sét đánh chết đấy."
"Cô còn không bị sét đánh thì chưa đến phiên tôi đâu."
"Lăng Kiệt, đấy anh xem đi, cô ta thừa nhận rồi kìa." Chu Hân Ly nắm lấy cánh tay của Cố Lăng Kiệt.
Bạch Nguyệt nhìn về phía Cố Lăng Kiệt: “Em không thừa nhận, đồng thời không thấy bản thân mình nói có gì sai cả. Đương nhiên, tiểu Bảo là con trai anh, anh cứ làm chuyện anh nên làm đi. Em về nấu cơm đây."
Cô nhấc cái thùng lên và đi về phía căn nhà, vào trong bếp làm cá. Cô vốn định để dành chúng cho ngày mai ăn, nhưng giờ cô lại giết từng con một.
Phía sau có hơi thở của Cố Lăng Kiệt tới gần. Cô rửa cá.
"Tiểu Nguyệt, tiểu Bảo là do em giấu đi sao?" Cố Lăng Kiệt hỏi lại lần nữa.
Bạch Nguyệt liếc nhìn về phía Cố Lăng Kiệt: “Anh tin cô ta?"
"Cô ta không cần thiết phải đổ oan cho em." Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
"Khi em và cô ta đang uống trà, em có nói với cô ta là đã cưới anh. Anh vẫn cảm thấy cô ta không cần thiết phải đổ oan cho em sao? Tuy nhiên, anh làm chuyện anh nên làm, có lẽ khi tìm được tiểu Bảo sẽ giúp anh càng hiểu rõ về chân tướng sự việc này hơn đấy." Bạch Nguyệt thản nhiên nói.