Chương 1381: Tình Yêu Trong Cuộc Sống
CHƯƠNG 1381: TÌNH YÊU TRONG CUỘC SỐNG
"Anh cũng đã nghĩ như vậy, tôi còn có thể nói cái gì? Chúng ta cãi nhau như thế anh thật sự cảm thấy còn có kết hôn được sao, tôi không muốn sau khi kết hôn sẽ sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng, tình yêu hẳn là để hai người trở nên càng tốt hơn chứ không phải hành hạ lẫn nhau, không hạnh phúc với nhau, tổn thương lẫn nhau, cuối cùng khuôn mặt ai cũng trở nên đáng ghét." Mục Uyển lạnh lùng nói.
Hạng Thịnh Duật cắn răng: "Em quyết định là không muốn kết hôn, đúng không?"
Mục Uyển dừng một chút, bây giờ cô giống như đang đứng ở giữa ngã ba đường, phía bên trái phía bên phải đều đại diện cho hai cuộc sống khác nhau.
Cô biết bây giờ mình đang tức giận, phần lớn lúc tức giận là lúc không có lý trí nhất, đưa ra quyết định cũng là do xúc động.
"Bây giờ tôi hơi mệt, vấn đề này sáng ngày mai tôi sẽ trả lời anh." Mục Uyển kéo một chút lý trí của mình trở lại, không ở lúc xúc động hay tức giận đưa ra quyết định.
"Tại sao phải đợi ngày mai, tôi không muốn chờ tới ngày mai, bây giờ em cứ nói đi?" Hạng Thịnh Duật ép hỏi, không lấy được đáp án mình muốn anh ta sắp đem mình bức điên rồi.
"Đừng ép tôi." Mục Uyển nhắc nhở.
"Sao lại ép em, có phải vì tôi ép em cho nên em mới quyết định không kết hôn hay không? Hôn nhân đại sự của chúng ta trong mắt em lại không chịu nổi một kích như vậy, muốn kết hôn liền kết hôn, không muốn kết hôn là có thể tùy tiện nói ra miệng, giống như tình cảm của em đối với tôi vậy."
"Anh đã biết như vậy thì cần gì phải hỏi để tổn thương chính mình, hay là anh muốn tôi lại sát muối thêm vào vết thương của anh để cho anh hoàn toàn từ bỏ." Mục Uyển bị tức nên có chút kích động, nói chuyện cũng sắc bén giống như đao.
"Em lợi hại." Hạng Thịnh Duật nói, ánh mắt cũng lạnh xuống như như là tiến vào hầm băng, giọng nói cũng lạnh lùng không có nhiệt độ: "Tôi đi, em ăn sáng cho ngon miệng đi."
Mục Uyển nhìn bóng lưng Hạng Thịnh Duật rời đi, trong nháy mắt có cảm giác mất mát to lớn cùng cô đơn, đã nghĩ kỹ là để anh ta ở lại nhưng sau khi ở lại thì như thế nào, cãi lộn sao?
Hay là tiếp tục đấu đá lẫn nhau.
Cô chỉ có thể nhìn anh ta rời đi cũng không thể giữ anh ta ở lại.
Hắc Muội từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy hoàn cảnh hơi khác nên cẩn thận từng li từng tí hỏi Mục Uyển: "Mợ chủ, chị lại cùng anh Hạng cãi nhau sao?"
"Kệ đi, ăn sáng đi, sau khi ăn xong tôi còn phải đi làm." Mục Uyển nói xong liền ngồi xuống bàn ăn.
"Em nấu mì với nước xương ống, mợ chủ muốn ăn không?" Hắc Muội nhẹ giọng hỏi.
"Ừm, được." Mục Uyển đáp.
Lúc ăn mì Mục Uyển vẫn còn đang suy nghĩ, giữa cô và Hạng Thịnh Duật là thế nào?
Trước đây vẫn luôn rất tốt sao đột nhiên liền biến thành như thế này.
Ba ngày hai lượt cô trưng cầu ý kiến Barney, lần này không biết vì sao lại không muốn đi trưng cầu ý kiến nữa.
Ăn xong bữa sáng, Mục Uyển được Lã Bá Vĩ lái xe đưa tới chỗ làm việc.
Lã Bá Vĩ nhìn về phía Mục Uyển, báo cáo: "Ngài Hạng đã trở về."
Mục Uyển nhìn ra ngoài cửa sổ: "Tôi biết, sáng nay anh ấy cũng tới đây nhưng chúng tôi vẫn tan rã trong không vui, bây giờ tôi cũng không hiểu là vì nguyên nhân gì, tình yêu quá thâm thúy, thâm thúy tới mức tôi có chút muốn từ bỏ."
"Mợ chủ có cảm thấy cuộc sống này là một vấn đề rất thâm thúy không?" Lã Bá Vĩ hỏi ngược lại.
"Trong cuộc sống phần lớn chính là yên ổn nhạt nhẽo, có thể duy trì tâm trạng bình thản rất tốt, nhưng tình yêu lại giống như sóng to gió lớn, vỗ bờ, cuốn lên ngàn lớp sóng, hủy diệt tâm trí của con người, cảm xúc, sinh hoạt, lý tưởng, sự tốt đẹp, quá mạnh."
"Tất cả mọi thứ đều có quan hệ trực tiếp với nhau, đau khổ nhiều hay ít sẽ nói rõ có được bao nhiêu hạnh phúc, bởi vì có đau khổ mới có hạnh phúc, không có đau khổ để so sánh cũng sẽ không thấy hạnh phúc đáng quý như thế nào, gần đây tôi đang đọc một quyển tiểu thuyết tên là Sự nở rộ thứ hai, trong đó phân tích rất nhiều mối quan hệ, cho dù thế giới này biến hóa như thế nào, tốt hay xấu chúng ta hẳn là đã trải qua hết, xấu để lúc tốt thấy tốt hơn, nghĩ thông suốt những thứ này rồi coi như tình yêu có xấu cũng sẽ không hủy diệt tâm trí của con người, cảm xúc, sinh hoạt, lý tưởng, sự tốt đẹp, mấu chốt là tâm tình của mình có điều chỉnh được theo thế giới bên ngoài hay không thôi." Lã Bá Vĩ nói.
"Tôi cũng không biết vì sao lại cãi nhau cùng anh ấy nữa?" Mục Uyển hơi tức giận nói.
"Tôi cảm thấy khả năng ngài ấy cảm thấy cô không đủ yêu ngài ấy, cho nên mới cảm thấy ấm ức và lo lắng, cho nên mới phát cáu như vậy." Lã Bá Vĩ giải thích nói.
"Trước kia tôi rất yêu anh ấy, làm sao lại... Đột nhiên..." Mục Uyển muốn nói lại thôi: "Tôi không hiểu lắm, hay là anh ấy đạt được rồi liền... Anh ấy hình như cũng không sợ mất đi tôi, cho nên..."
"Cách nhìn của mỗi người khác nhau nên suy nghĩ cũng khác nhau, tôi cảm thấy có phải cô đang muốn cố gắng làm hòa cùng ngài Hạng để tiếp tục mối quan hệ này hay không, phải luôn luôn xử lý tốt quan hệ, dù sao hai người có rất nhiều lợi ích và tương lai buộc chặt với nhau, không phải nói chia là chia được." Lã Bá Vĩ đề nghị.
Bây giờ cô cũng không biết làm thể nào để làm hòa với Hạng Thịnh Duật, chính là trong lòng không chắc chắn, lo lắng đến lúc đó anh ta lại phát cáu khiến tình cảm của bọn họ lại căng thẳng thêm mấy phần.
Bất tri bất giác, suy nghĩ miên man, cô đã đến công ty.
Mặc dù đang xử lý công việc, đọc tài liệu, hay xem tin tức quốc tế, nhưng thỉnh thoảng lại sẽ nhớ tới Hạng Thịnh Duật, tâm tình cũng lại đột nhiên chìm xuống một chút không tốt lắm, nhìn điện thoại cũng không thấy anh ta gọi điện hay gửi tin nhắn.
Cảm xúc liền trở nên càng thêm nặng nề, tức giận, thất vọng, muốn từ bỏ, càng thấy đau khổ hơn.
Cô hít sâu một hơi, để cho cảm xúc của mình bình tĩnh trở lại.
Tiếng đập cửa vang lên
Mục Uyển nhìn về phía cửa, lên tiếng: "Vào đi."
Sở Nguyên đẩy cửa ra nhìn về phía Mục Uyển: "Bây giờ là thời gian ăn cơm trưa, mợ chủ... Mợ chủ muốn ăn ở nhà ăn hay là tới nhà hàng."
Trong lòng Mục Uyển càng có cảm giác đắng chát.
Rất lâu trước đây cô không dám yêu Hạng Thịnh Duật, sợ Hạng Thịnh Duật ngăn cản thủ đoạn của cô.
Bây giờ, có lẽ đã linh nghiệm.
Cô sợ đau đớn ở trái tim sẽ không có cách nào khép lại, sẽ cảm thấy cuộc sống không còn tình yêu nữa, sẽ muốn tự bảo vệ tốt chính mình.
"Không làm phiền anh, cơm trưa tôi sẽ tự mình giải quyết, cảm ơn." Mục Uyển nhàn nhạt nói.
Sở Nguyên lập tức liền tức giận: "Sao cô cứ như thế này vậy, ngài ấy vì cô mà đi suốt đêm trở về, cô lại dùng thái độ này nói chuyện với ngài ấy sao?"
Mục Uyển cũng tức giận, thái độ của cô thế nào?
Cô có sự kiêu ngạo, cũng có tự trọng của mình.
Ánh mắt cô lạnh lùng quét về phía Sở Nguyên, giọng nói bén nhọn: "Chú ý cách dùng từ của anh, tôi có thái độ gì không liên quan gì tới anh, còn nữa, nếu như so cấp bậc anh còn thấp hơn tôi mấy cấp, anh đang dùng thái độ như thế nào để nói chuyện với tôi vậy, Sở Nguyên, chính anh mới là người cần phải chú ý một chút, mời anh đi ra phỏi phòng làm việc của tôi, đồng thời tôi không muốn nhìn thấy anh lại xuất hiện trước mặt tôi một lần nữa, cảm ơn."
"Ngài Hạng bảo tôi tới hỏi cô như vậy chính là muốn làm hòa với cô, bởi vì cô tâm tình hiện tại của ngài ấy vô cùng không tốt, nếu cô từ chối ý tốt của ngài ấy sợ là tâm tình của ngài ấy sẽ càng không tốt, ngài ấy đối với cô như thế nào hẳn là cô biết rất rõ, cô nhẫn tâm để tâm tình của ngài ấy không tốt như thế sao?" Sở Nguyên chất vấn.
Qua thời gian ánh mắt Mục Uyển dần dần bình tĩnh lại.
Phụ nữ mà, có một cái khuyết điểm trí mạng là trái tim không cứng rắn, đúng như Barney nói, cô còn có một khuyết điểm khác nữa chính là miệng không ngọt...