Chương 866: Nếu Có Thể Bình An Thì Tốt
CHƯƠNG 866: NẾU CÓ THỂ BÌNH AN THÌ TỐT
Lưu San trở về phòng, Thẩm Diên Dũng đang xem điện thoại, anh thấy cô đã quay về thì cất điện thoại nói: “Chúng ta ăn cơm thôi.”
“Ha ha, từ nhỏ em đã thích ăn cua to rồi.” Lưu San cười trộm nói.
Thẩm Diên Dũng nở nụ cười cưng chiều: “Sao anh nhớ lúc nhỏ em thích ăn thịt nhất.”
“Đó là vì cua chỉ được ăn một mùa, không thường xuyên như thịt, cho nên em chỉ có thể ăn thịt.” Lưu San giải thích, ngồi trước bàn ăn.
Đầu bếp mang tới hai con cua, gừng giấm và dụng cụ trước.
“Woa, để em khởi động trước.”Lưu San cầm kéo, cắt càng cua trước.
Bởi vì không có tay, nên cô không làm được gì.
Thẩm Diên Dũng đã bóc ra một càng cua, chấm nước sốt rồi đưa cho cô.
Lưu San cũng không khách khí, há miệng ăn hết.
Rosen đi tới, khẽ nhíu mày, anh chủ động bước tới cúi đầu: “Ngài Thẩm, ngài có cần tôi giúp không?”
“Không cần.” Thẩm Diên Dũng trả lời, đối với anh, việc đút Lưu San ăn là một việc hạnh phúc, anh thích mình tự làm.
Lưu San nhìn Thẩm Diên Dũng mỉm cười, trong mắt lóe lên tia sáng: “ Anh cũng ăn đi, cua rất ngon.”
“Anh sợ em đợi sốt ruột.”
“Em muốn thử tự mình tiêu diệt con cua, tự mình ăn cua cũng rất vui.” Lưu San nói.
Rosen lấy một ống tre tới, trên ống tre có hai kẹp sắt được cố định.
Anh cầm con cua đã không còn sống, tách nó ra, cố định càng cua, như vậy Lưu San có thể dùng một tay để ăn.
Lưu San kinh hỉ: “Cảm ơn cậu Rosen.”
Thẩm Diên Dũng ghen, nhìn Rosen không vui.
Rosen cúi đầu, lùi ra khỏi tầm mắt của Thẩm Diên Dũng.
Lưu San dùng muỗng múc gạch cua ăn, mùi vị rất ngon, ăn xong gạch cua, cô dùng kéo cắt theo đường vằn trên thân cua, như vậy có thể ăn được thịt cua.
“Thẩm Diên Dũng, em cảm thấy em có thể ăn ba con.”
“Cua thuộc thể hàn, một ngày chỉ được ăn hai con, đợi đến khi cơ thể em khỏe mạnh, em sẽ được ăn ba con.” Thẩm Diên Dũng ngăn cản, bóc hết càng cua rồi cho vào trong nước sốt.
Lưu San khẽ mỉm cười, cũng không đòi hỏi, cô cố gắng ghi nhớ dáng vẻ lúc này của Thẩm Diên Dũng, bởi vì sau khi chia tay, có thể hai người sẽ không còn cơ hội gặp lại nhau.
Ăn xong, bọn họ đi lên du thuyền ra bờ hồ, ngày thứ ba trôi qua rất vui vẻ.
Thẩm Diên Dũng rất tốt với cô, luôn đi theo cô, cô cũng chơi rất vui, bọn họ ôm nhau ngủ, nhưng không phát sinh quan hệ.
Thẩm Diên Dũng biết cô không muốn, anh không chủ động, cô cũng không chủ động.
Mỗi ngày đều đi khám cánh tay, ngày đó cô không hôn mê, lúc trở về nhìn thấy Đường Quốc Trung đã quay về thì ngẩn người.
Thẩm Diên Dũng nhận ra, nhíu mày, nói một cách không vui với Đường Quốc Trung: “Anh tới thư phòng tôi ngay.”
“Vâng.” Đường Quốc Trung cùng bước vào thư phòng với Thẩm Diên Dũng.
Lưu San đứng ngồi không yên, mơ hồ có một dự cảm không tốt, vừa quay đầu đã thấy Nhậm Hải đứng trước cửa, tim cô đập nhanh hơn, sắc mặt tái nhợt.
“Cô đi theo tôi.” Nhậm Hải nói xong thì xoay người.
Cô không muốn đi, nhưng cô biết, cô không thể không đi.
Nhậm Hải dẫn cô đến một rừng trúc nhỏ, nói thẳng: “Cô không nên cưới ngài Thẩm.”
“Tôi tin anh hiểu rõ tại sao tôi lại cưới anh ấy, Thẩm Diên Dũng muốn cưới tôi, anh cho rằng tôi có thể không cưới sao? Mấy tên giả đều bị anh ấy lấy đi rồi, tôi không cần tới ủy ban nhân dân, anh ấy cũng có thể lấy được giấy kết hôn hợp pháp.” Lưu San nói.
“Cô còn sống chính là mối đe dọa đối với tính mạng anh ấy, kể cả con trai cô nữa. Cái chết của cô sẽ đổi lấy sự bình an cho họ, tôi hy vọng cô biết mình nên làm gì?” Nhậm Hải không vui nói.
“Anh cho tôi một tháng được không?” Lưu San bình tĩnh nói.
“Cô đừng làm chuyện khiến mình phải hối hận, Thẩm Diên Dũng bị cô liên lụy một lần, cô không muốn anh ấy bị cô liên lụy lần nữa đúng không?” Nhậm Hải cảnh cáo xong thì trực tiếp bỏ đi.
Rosen đứng gần đó, anh đã nghe thấy hết cuộc nói chuyện của họ, siết chặt nắm đấm, mắt đỏ lên.
Lưu San không nhìn thấy Rosen, quay vào nhà.
Cô biết bọn họ sẽ tìm cô nói những lời này.
Đối với cô mà nói, một tháng đã đủ rồi.
Cô trở về phòng, nằm trên ghế sofa, mở TV, tiếp tục xem Mr.Bean, nghe thấy tiếng cười trong TV, miệng cô cũng nhếch lên.
Cô không muốn suy nghĩ nhiều, nghĩ quá nhiều, quá thấu đáo, sẽ mất đi động lực và niềm vui trong cuộc sống.
Thẩm Diên Dũng bước xuống lầu, theo sau là Đường Quốc Trung.
Cô không nhìn ra cảm xúc, hay biểu hiện gì trên khuôn mặt họ.
“Em rất thích xem Mr.Bean sao?” Thẩm Diên Dũng ngồi xuống cạnh cô nói.
“Rất buồn cười, trên TV cũng không còn kênh nào hay để xem.” Lưu San nói, cô ngồi dậy đổi kênh khác.
Trên TV đang chiếu một tiết mục mưu sinh trong tự nhiên, cô đặt điều khiển xuống, chăm chú xem TV.
“Em nhớ tới lần diễn tập trên đảo hoang, chúng ta đã trốn trong bụi gai, bên ngoài là tiếng đạn thật, cuối cùng chúng ta đã hoàn toàn thắng lợi.”Lưu San cười nói.
“Bởi vì anh nắm chắc, lần đó vốn dĩ là dụ địch xâm nhập, tìm cho ra nội gián.” Thẩm Diên Dũng nói.
“Vậy lần này thì sao?” Lưu San xem TV hỏi.
Thẩm Diên Dũng nắm tay Lưu San để lên đùi mình, nở nụ cười quyến rũ: “Em có thể không tin thần, không tin quỷ, nhưng em phải tin anh, giống như anh tin em sẽ đợi anh.”
“Nếu anh lại bị em hại thành hai bàn tay trắng thì sao?”
Thẩm Diên Dũng mỉm cười: “Sao anh lại hai bàn tay trắng chứ, không phải vẫn còn em sao, trong mắt anh, em quan trọng hơn vị trí Tổng thống kia, cho nên anh có em là đủ rồi.”
“Lúc nãy Nhậm Hải đã tìm em, nói em còn sống chính là mối đe dọa với anh, bảo em tự mình chấm dứt, em bảo anh ta cho em một tháng, em thông minh chứ, nửa tháng sau Tiểu Bạch sẽ tới cứu em, trong nửa tháng này chúng ta có thể tự do tự tại ở bên nhau.” Lưu San cười nói.
Thẩm Diên Dũng nghĩ mà sợ, mấy câu lúc nãy là Lưu San thăm dò anh, nếu anh trả lời không tốt, có thể Lưu San sẽ chọn chấm dứt.
“Vợ chồng chúng ta là một lòng một mạng, anh đã cho Đường Quốc Trung một nhiệm vụ không thể chống đối, trong vòng bốn nămanh ta sẽ luôn ở nước L, còn Nhậm Hải…” Trong mắt Thẩm Diên Dũng lóe lên tia sắc bén: “Anh sẽ không để anh ta sống qua năm nay.”
“Thẩm Diên Dũng, đừng vì chúng ta mà giết người, hãy cho bọn họ một con đường sống, dù sao bọn họ cũng vì anh.”
Thẩm Diên Dũng nhếch miệng: “Vì anh mà chuẩn bị ám sát anh? Vì anh mà ép buộc người phụ nữ của anh? Vì anh mà hai lòng âm thầm làm chuyện xấu?”
Lưu San biết lúc này Thẩm Diên Dũng rất tức giận, anh muốn đòi lại công bằng cho cô.
Nhưng cô muốn sự hòa bình và yên tĩnh.
“Nếu không tới bước đường cùng, anh đừng giết bọn họ.” Lưu San căn dặn.
Thẩm Diên Dũng nhắm mắt lại: “Anh biết rồi.”
Hôm nay, Lưu San ngủ không ngon, mơ mơ màng màng đến nửa đêm thì bị tiếng chuông điện thoại của Thẩm Diên Dũng đánh thức.
Thẩm Diên Dũng buồn bực nhíu mày.
Lưu San vốn ngủ không ngon, dễ bị đánh thức, do đó anh một bụng tức giận, giọng điệu cũng không tốt: “Có chuyện gì mà nửa đêm phải gọi tới đây.”
“Ngài Thẩm, anh Nhậm đã chết rồi.” Cấp dưới của Nhậm Hải báo cáo.