Chương 1215: Thà Đắc Tội Với Quân Tử Chứ Đừng Đắc Tội Với Tiểu Nhân Và … Phụ Nữ
CHƯƠNG 1215: THÀ ĐẮC TỘI VỚI QUÂN TỬ CHỨ ĐỪNG ĐẮC TỘI VỚI TIỂU NHÂN VÀ …PHỤ NỮ
Cũng đúng, địa chủ thường lén lén lút lút, sao mà để ý đến cô được.
Mục Uyển sắp xếp lại bài, có chút lâu, nhưng vì cô là phu nhân nên không ai dám hối thúc cô.
Cô thấy mình hơi chậm và để mọi người đợi cũng hơi ngại, nên cô đánh trước đôi ba.
“Phu nhân, không được đánh như vậy.” Thuộc hạ của Hạng Thịnh Duật lên tiếng.
“Sao không được.” Mục Uyển nói lại.
Thuộc hạ của Hạng Thịnh Duật mím môi không lên tiếng liếc nhìn người bên cạnh.
Liền sau đó, có người đánh tiếp hai con hai.
Mục Uyển xem lại bài mình, không có con hai cơ: “Anh không phải là địa chủ, anh chặn bài của tôi chi vậy. Với lại anh cũng không có hai cơ, không lẽ anh phá ba con hai ra.”
“Phu nhân, cô đang tìm địa chủ thì người khác cũng tìm mà, tự nghĩ trong đầu thôi chứ không được nói ra.” Người ngồi bên cạnh có vẻ không nhịn được nữa.
Mục Uyển cũng không có vẻ giận mà chỉ đáp ‘ừ’.
Nói xong người bên cạnh ra con lẻ.
Mục Uyển nhìn vào bài mình thấy chỉ có lẻ con Át.
Cô suy nghĩ lúc rồi cô đánh con hai.
Người vừa đánh đôi hai trước đó liền đánh ra một loạt bài chặt.
Mục Uyển suy nghĩ lúc rồi nói: “Tôi nhường anh lần này nữa, lần sau tôi sẽ cho nổ bom anh.”
Người đó liếc nhìn Mục Uyển rồi lại đi bài lẻ.
Nhà trên Mục Uyển lại đi con Át tiếp.
Mục Uyển thấy vậy vui mừng liền đánh con hai ra, sau đó liền có người chặt và rồi lại đi ba con, không ai đánh đôi.
Mục Uyển phán đoán trong lòng: người này cũng không phải là địa chủ.
Cô đánh tiếp đôi nhằm ý muốn cho người khác biết cô có nhiều đôi, người đó bỏ lượt, và cũng không đánh đôi, vậy chắc chắn anh ta không phải là địa chủ.
Cô vui mừng vì may mắn cô tung tin giả trước, vốn dĩ cô không có đôi, giờ được thời liền lập tức đi theo..
Lúc cô có ba con Át lớn nhất thì bị Lã Bá Vĩ cho nổ bom.
Lã Bá Vĩ thẳng tay nổ bom cô, nên chắc chắn anh cũng không phải là địa chủ.
Lã Bá Vĩ đánh tiếp một loạt sảnh.
Mục Uyển nhìn bài mình không có bài theo, lại có nhiều bom, nhiều con lẻ, cũng có ba con, nhưng không có đôi, à, còn có một con quỷ nhỏ.
Vừa đúng lúc có người bắt lượt bài của Lã Bá Vĩ.
Mục Uyển nghi ngờ người vừa bắt bài đó là địa chủ.
Người trước đó đánh đôi hai liền cho nổ bom người mà Mục Uyển cho rằng là địa chủ và lên tiếng nói: “Anh là địa chủ, tôi đoán ra rồi.”
Mục Uyển nghĩ người đi đôi hai đó sẽ đi tiếp bài lẻ, nên tha cho một lượt.
Người đó đúng là đi con lẻ.
Nhà trên Mục Uyển không có con Át, nên đi con Q.
Mục Uyển nghi ngờ hai người này là địa chủ, một người là người ra bài sảnh, người còn lại là nhà trên của cô.
Cô đánh con K.
“Bây giờ có hai địa chủ, nhìn không biết là ai nữa rồi.” Người đánh đôi hai lên tiếng nói.
Lã Bá Vĩ không nhận.
Bọn họ cũng không nhận, đến lượt của nhà trên Mục Uyển: “Các người đều không nhận sao, tôi không có bài lớn.”
Nhà trên liền đánh bom.
Mục Uyển: “…”
Nhà trên này khẳng định không phải là địa chủ, cô đánh con K mà đã cho nổ bom.
Sau mấy quả bom nổ tung tóe, lại đến lượt Mục Uyển đi bài.
Giờ cô đã có thể khẳng định người nhận bài sảnh là địa chủ, tiểu quỷ lại đang trên tay cô, bài của cô toàn con lớn, nên cô tiếp tục đánh bài lẻ.
Lã Bá Vĩ bỏ qua hai lượt bài lẻ, rồi sau đó ra bốn con hai để nổ bom Mục Uyển.
Mục Uyển lật coi bốn con hai của Lã Bá Vĩ, không có hai cơ.
“Tôi còn bảy con bài.” Lã Bá Vĩ nói.
“Bảy con bài đó có thể là sảnh.” Người đánh đôi hai nhắc nhở.
Trên tay Mục Uyển có năm con bốn, chắc là để nổ bom Lã Bá Vĩ.
Cô đi tiếp ba con, không theo đôi, rồi bài cô còn bảy lá, bốn con mười và ba con Q.
Cô không ngờ người nhận bài sảnh trước đó của Lã Bá Vĩ cho bom nổ tung cô.
“Anh không phải tiểu địa chủ à?” Mục Uyển hỏi.
“Tôi không phải mà.”
Mục Uyển có chút rối bời, cô nhìn nhà trên, rồi lại nhìn Lã Bá Vĩ, cuối cùng nhìn qua người đánh đôi hai: “Là anh à?”
“Chứ sao, không thì cô nghĩ bài lẻ của cô đi kiểu gì.” Người đánh đôi hai nói.
Mục Uyển đưa tay giơ ngón cái like cho người đánh đôi hai, và cảm thấy trò ba chọi một này chơi rất vui.
Tiếp đến người nhận sảnh của Lã Bá Vĩ lại đánh loạt bài sảnh, Mục Uyển liền cho nổ bom anh ta.
Cô không ngờ lên bài lại còn có bom làm cô bị nổ bom, rồi sau đó người đánh đôi hai lại cho nổ bom nhà trên của cô, sau đó đánh tiếp ba con ba.
Mục Uyển cảm thấy vui khi mình không có bài, cho qua lượt.
Sau đó người đánh đôi hai lại từ từ đánh con hai cơ biểu hiện anh ta là người thắng cuộc sau cùng.
“Chơi hay quá, đề phòng mà cũng không tránh được, anh không đi làm diễn viên uổng thiệt.” Mục Uyển lên tiếng khen người thắng cuộc.
Rồi sau đó bọn họ lại tiếp tục chơi.
Mục Uyển bắt đầu hơi bị ghiền trò này.
Nửa tiếng sau, thuộc hạ của Hạng Thịnh Duật đem đồ ăn tối đến, cô không ăn mà tiếp tục chơi bài.
Lại một tiếng trôi qua, Hạng Thịnh Duật gọi video chat cho cô.
Mục Uyển không quan tâm mà thẳng tay ngắt cuộc gọi.
Sau đó đến lượt điện thoại của Lã Bá Vĩ vang lên.
Anh liếc nhìn qua điện thoại, trên màn hình hiện số của Hạng Thịnh Duật, anh liếc nhìn Mục Uyển rồi bất đắc dĩ nhận cuộc gọi.
“Phu nhân đâu?” Hạng Thịnh Duật lạnh lùng hỏi.
“Đang chơi bài.” Lã Bá Vĩ giải thích nói.
“Cái gì! Đánh bài? Đưa điện thoại cho cô ấy.” Hạng Thịnh Duật ra lệnh nói.
Lã Bá Vĩ đưa điện thoại đến trước mặt Mục Uyển.
Mục Uyển nhìn thấy Hạng Thịnh Duật trên màn hình, cô nhận lấy điện thoại và đứng lên, cho thuộc hạ của Hạng Thịnh Duật đánh thay cô.
“Sao vậy?” Cô hưng phấn hỏi.
“Cái gì sao vậy, sao không nhận điện thoại?” Hạng Thịnh Duật chất vấn hỏi.
“Em đang đánh bài, nên không nghe điện thoại.” Mục Uyển giải thích nói.
“Sao không ăn cơm, em đừng nói là vì đánh bài nha, em có tin là anh có thể khiến cho em không có bài để chơi không.” Mặt Hạng Thịnh Duật có phần nghiêm túc nói.
Mục Uyển tin.
Vì những người đó đều là thuộc hạ của anh.
Nếu anh không cho phép bọn họ đánh thì chắc chắn bọn họ sẽ không dám đánh.
“Không phải vì đánh bài, mà là vì nóng quá, em định để nguội chút rồi ăn.” Mục Uyển giải thích nói.
Hạng Thịnh Duật cười nhạo: “Em để nguội cả tiếng đồng hồ rồi.”
Mục Uyển tò mò rồi nhìn lượt qua những người đang chơi bài, rốt cuộc là ai đang bận rộn chơi bài vậy mà còn có thể gọi điện thoại mật báo cho Hạng Thịnh Duật.
“Bây giờ em ăn nè, còn nửa tiếng nữa đến phải không?” Mục Uyển hỏi ngược lại.
Hạng Thịnh Duật mím môi yên lặng nhìn cô, anh như vậy nhìn cô hơn một phút.
Mục Uyển cũng không nói gì mà đợi anh cúp máy.
“Lần sau nhớ ăn cơm đúng giờ, sức khỏe của em yếu, ăn trễ không tốt, em không phải không biết em còn đang bệnh.” Hạng Thịnh Duật bất lực nói.
Anh có thể la cô, có thể nói cô, cô đều cảm thấy rất bình thường
Nhưng lần này đột ngột lại quan tâm cô khiến cho cô có chút không tự tại.
Cô nhìn vẻ mặt nghiêm trang của anh, dáng vẻ quan tâm của anh như xuất phát từ ánh mắt của anh mà xuyên qua màn hình điện thoại để truyền đến cô: “Em biết rồi, giờ em ăn đây, anh nói nữa thì đồ ăn sẽ càng nguội lạnh hơn.”
“Kêu người làm nóng lại cho em rồi từ từ ăn, không thì anh đảm bảo với em là em sẽ hối hận.” Hạng Thịnh Duật cảnh cáo nói.
“Vâng.” Mục Uyển lên tiếng.
Hạng Thịnh Duật cúp máy.
Cô xoay qua nhìn phần ăn để trên bàn trước đó giờ không thấy nữa.
“Phu nhân, tôi đã hâm nóng lại đồ ăn rồi, cô đợi năm phút nữa là có thể ăn được rồi.” Một người trong số thuộc hạ của Hạng Thịnh Duật lên tiếng nói.
Người vừa lên tiếng chính là người mà đứng sau lưng cô muốn chỉ cô chơi.
Mục Uyển nhếch mép.
Lúc nãy cô còn đang đoán già đoán non là ai mật báo cho Hạng Thịnh Duật.
Nào ngờ người này nhanh như vậy đã tự bại lộ thân phận rồi…