Chương 1100: Biết Điều Chút, Bị Bệnh Nữa, Tôi Đau Lòng
CHƯƠNG 1100: BIẾT ĐIỀU CHÚT, BỊ BỆNH NỮA, TÔI ĐAU LÒNG
Anh buông lỏng tay.
Mục Uyển rốt cuộc có thể đứng dậy, ngồi trước bàn trà, ký tên mình lên trên hợp đồng.
Hợp đồng sao chép thành ba bản.
“Tôi sẽ lấy một bản trong đây đưa cho bọn họ, bọn họ sẽ căn cứ phương thức liên lạc phía trên liên lạc với cô.” Bowie nói.
“Làm phiền rồi.” Mục Uyển nói.
“Nên làm mà.” Bowie nhìn về phía Hạng Thịnh Duật: “Vậy Shang, tôi cũng đi trước.”
“Không tiễn.” Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển thật ra thì không muốn Bowie đi.
Anh ta vừa đi, Hạng Thịnh Duật liền có thể không chút kiêng kỵ.
Nhưng đây giống như là không thể chống lại, cô lại không có lực ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn Bowie rời đi.
Hạng Thịnh Duật ngược lại trầm mặc, không nhúc nhích, cũng không nói gì, chỉ là chăm chăm nhìn cô.
Mục Uyển bị anh nhìn phát sợ, cứ thể, trong đầu trống rỗng không, cũng nhìn anh chằm chằm.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau, nhìn nửa giờ.
Anh vẫn không nói chuyện, vẫn chăm chăm nhìn cô, lại qua nửa giờ.
Mục Uyển chân ngồi xỗm không được nữa, đứng lên, đi vòng vòng trong phòng
Hạng Thịnh Duật giống như là đã sớm biết rõ kết quả, giương nụ cười lên, hỏi: “Em bao nhiêu tuổi vậy?”
Mục Uyển biết câu nói của anh không có ý tốt, không có phản ứng với anh, tiếp tục đi trong phòng, làm dịu máu không thông ở chân.
“Tôi cảm thấy, chỉ số thông minh của em bắt đầu từ ba tuổi, đã không còn tăng nữa, ngồi đọ mắt vói tôi, sao em nghĩ ra được vậy.” Hạng Thịnh Duật cười nói.
Mục Uyển không biết làm sao, có cảm giác mình lơ đãng đã rơi vào bẫy của anh.
Anh nhất định là cố ý nhìn cô.
Cô không nên ngồi so với anh.
Hạng Thịnh Duật lợi hại, tất cả sắp đặt đều vô ý, để cho người ta căn bản khó lòng phòng bị.
Đi một hồi, chân cuối cùng cũng không tê nữa.
Cô thấy Hạng Thịnh Duật lại chăm chăm nhìn cô, thật là sợ: “Anh còn nhìn tôi làm gì?”
“Em thấy thế nào?” Hạng Thịnh Duật hỏi ngược lại.
Mục Uyển ho khan một tiếng: “Cái đó, hôm nay đầu tôi rất choáng, có thể bị cảm rồi.”
Hạng Thịnh Duật rũ mắt xuống, nhìn cô: “Cho nên sao?”
“Tôi sợ lây cho anh.” Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật cong khóe miệng: “Đầu tiên, em không phải virus cảm cúm, bị lạnh, tốt nhất là ra mồ hôi, có ích cho việc hồi phục, thứ hai, cảm mạo hay không cảm mạo, cũng phải xem thể chất người đó, em cho rằng tôi là em, rơi xuống nước liền bị cảm à.”
Sao cô nghe, cũng cảm thấy, anh vẫn là muốn...cái đó.
Chuyện đáng sợ nhất trên thế giới, không phải chết, mà là sợ hãi.
Bởi vì sợ hãi, tất cả lo âu, khẩn trương, máu tăng nhanh, tim đập rộn lên, toàn bộ thần kinh cũng căng thẳng.
Cô biết chạy không khỏi, dứt khoát phá hỏng: “Vậy anh bị cảm, đừng trách tôi.”
Hạng Thịnh Duật cong khóe miệng, tâm trạng dừng như trở nên tốt hơn, đứng dậy, đi vào phòng tắm.
Mục Uyển tê liệt ngồi trên ghế sofa, đè trán, càng thêm choáng váng.
Chỉ chốc lát, Hạng Thịnh Duật đi ra, chỉ có một cái khăn tắm quấn trên bụng, lộ ra đường cong cường tráng.
“Còn ngồi đó làm gì, em không đi tắm sao?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
Mục Uyển đứng dậy, cầm quần áo để thay, đi về hướng phòng tắm.
“Em không cảm thấy phiền phức sao? Mặc còn phải cởi.” Hạng Thịnh Duật lấy quần áo trong tay cô.
Mục Uyển vào phòng tắm, khóa cửa lại.
Lúc Hạng Thịnh Duật tắm là tắm vòi sen, trong bồn tắm vẫn sạch sẻ.
Cô tắm bồn, mở nước, đứng ở trước gương, ngây ngốc một thời gian dài, nước trong bồn tắm cũng tràn ra.
Cô mới hoàn hồn lại, đóng vòi nước, nằm trong bồn tắm.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cả người cô ngâm trong bồn tắm như nhũn ra.
Mặc kệ là thân thể, hay là trong lòng, cô đều không muốn nghĩ tới.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Mục Uyển không muốn để ý tới.
“Em chết rồi à?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
Mục Uyển: “...”
Cô từ trong bồn tắm đứng lên, cửa bị đẩy ra.
Mục Uyển dừng lại.
Cô nhớ rõ ràng khóa cửa rồi, trước khi cô tắm, anh đi vào, nói là ở trong nhà anh, chỗ này là khách sạn.
“Anh.” Mục Uyển nhìn về phía khóa.
“Quên nói cho em biết, trừ phi là khóa đặc thù tôi cần mấy phút mới có thể mở, những cái khác đối với tôi mà nói, có cũng như không.” Hạng Thịnh Duật nói, đi vào, đứng ở trước mặt cô: “Mới vừa rồi gọi tại sao em không nói lời nào, tôi còn tưởng rằng em chết chìm rồi.”
“Tôi ngay cả sức nói chuyện cũng không có.” Mục Uyển uể oải nói.
Anh sờ trán cô, rất nóng, nhăn chân mày, trách cứ: “Cơ thể em càng ngày càng kém, bình thường bảo em ăn nhiều một chút em không nghe.”
“Cơ thể có thể khống chế được, vậy thì người người trường sinh bất lão, dân số ở địa cầu này phải chen chúc rồi.”
“Em còn cãi.”
“Tôi không có sức ồn ào với anh, anh muốn làm, thì làm nhanh lên một chút, tôi muốn ngủ.”
“Ngủ trước đã.” Hạng Thịnh Duật nói, kèm thêm, bế cô lên, đặt lên trên giường, đắp chăn lên cho cô.
Anh đi rót một ly trà gừng đường đỏ, đưa tới trước mặt cô: “Uống rồi ngủ tiếp.”
Mục Uyển thật sự buồn ngủ, thật sự không còn sức lực.
Bệnh tới như núi sập, đầu óc cũng không muốn di chuyển.
Cô nhận lấy cái ly trên tay Hạng Thịnh Duật, uống sạch trà gừng, mặc quần áo xong, nhắm mắt lại ngủ.
Mơ mơ màng màng, cô nằm mơ thấy rất nhiều.
Lúc thì mơ thấy Hình Bất Hoắc, người nóng tỉnh lại, lật người, lại ngủ, mơ thấy Hạng Thịnh Duật, càng nóng hơn lại tỉnh, toàn thân là mồ hôi, rất không thoải mái, đem chăn đá ra.
Hạng Thịnh Duật nhìn cô một cái.
Năm năm trôi qua rồi, cô ở trước mặt người khác đoan trang, thành thục dịu dàng, thật ra thì, vẫn là cô bé đá bay chăn, tự do phóng khoáng, ngây thơ, lại quật cường.
Anh đắp chăn lên cho cô.
Mục Uyển lại đem chăn đá ra.
“Em biết điều một chút, ra mồ hôi, lại lạnh nữa, bệnh càng nặng hơn.” Hạng Thịnh Duật vừa nói, đắp chăn cho cô lần nữa.
Mục Uyển mơ thấy ba cô bị Hạng Tuyết Vi đuổi đi, ông cụ Hạng hỏi cô, đi theo ba hay là theo mẹ.
Cô không muốn cha mẹ tách ra, nhưng ánh mắt của Hạng Tuyết Vi quá lạnh, như thể con dao băng, cắt vào trên ngực cô.
Mọi chuyện cô làm đều làm đến mức tốt nhất, cũng không có được sự vui vẻ của Hạng Tuyết Vi, mà ba cô, cho tới bây giờ chưa từng cho cô hơi ấm.
Cô còn mơ thấy anh Húc Dương, anh ta mỉm cười với cô, mỉm cười, biến mất ở trước mặt cô.
Cô đột nhiên cảm thấy khó chịu.
Trên thế giới này người yêu cô nhất, đã chết rồi.
Người cô yêu nhất…
Mục Uyển ý thức tỉnh táo, cảm giác có người giúp cô đắp chăn lên, mở mắt, nhìn thấy Hạng Thịnh Duật.
Anh rủ mắt xuống, chống đầu, nhìn cô, không vui nói: “Em đúng thật là tìm cái chết, tôi giúp em đắp chăn chín mười lần rồi.”
Cô trong mơ hồ, cảm giác được mình đá chăn, bởi vì nóng.
Trong lòng đột nhiên có cảm giác đặc biệt dâng trào, xoay người, ôm Hạng Thịnh Duật, mặt buồn rầu ở trong ngực anh.
Hạng Thịnh Duật cảm giác được chỗ ngực ẩm ướt, giọng cũng không tự chủ được dịu xuống: “Thế nào? Khó chịu chỗ nào?”
Mục Uyển không nói gì.
Hạng Thịnh Duật ý thức được một chút, không thoải mái: “Em nhận tôi thành người nào, Hình Bất Hoắc sao?”
“Hạng Thịnh Duật.” Mục Uyển gọi tên anh...