Chương 273: Lòng Bàn Tay Hay Mu Bàn Tay Đều Là Thịt
Cô quá hiểu Thẩm Diên Dũng rồi.
Cô và Thẩm Diên Dũng là bạn cấp 1 với cấp 2.
Lúc cấp 2, rất nhiều bạn nam bạn nữ vẫn chưa biết tình yêu là gì, anh ta đã thành thục rồi.
Mỗi ngày đều đem theo một tay sai đắc lực to đùng, chắn kín đường hành lang, mỗi lần đi qua cô gái nào có chút sắc đẹp, là bắt đầu phóng điện.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
Lúc cô lớp 6, hơi béo, mỗi lần đi qua hành lang, anh ta nói: “Cậu đi chậm thôi, sàn nhà sắp bị cậu làm sập rồi đấy.” “Sao chổi Halley nhìn thấy cậu, sắp chạm đến địa cầu rồi, vẻ mặt này của cậu, thật giống hiện trường tai nạn.” “Bộ quần áo này cậu mua đâu thế, có phải không mua được size to hơn không, thịt sắp làm cho đứt cúc áo rồi.” Đại khái như vậy.
Cô chưa gặp ai độc mồm độc miệng như vậy, vì sự tồn tại của anh ta, mỗi lần đi WC, đều phải xuống tầng dưới, tránh anh ta.
Vì áp lực tinh thần quá lớn, lớp 6 cô đã giảm được 20 cân.
Đối với cô mà nói lớp 7 mới thật sự là địa ngục nhân gian.
Trường phân lớp văn-lý, cô chọn khoa lý, cùng lớp với Thẩm Diên Dũng, anh ta lại ngồi ngay sau cô, mỗi ngày một kiểu bắt nạt cô, nào là bỏ rắn vào cặp sách của cô, nào là cho bùn vào bình nước của cô.
Vì tóc cô dài, có lúc sẽ chạm vào bàn của anh ta, anh ta liền cầm kéo, trong giờ học, cắt ngắn đi chỗ tóc mà cô nuôi hàng mấy năm giời.
Cô tức mà khóc mấy ngày liền.
Những sự việc như vậy đếm không xuể, vẫn may, sau đó bố anh ta lên chức, được điều đến bang khác làm thống đốc, anh ta cũng chuyển trường.
Lần gặp ba năm trước, không cẩn thận gặp phải anh ta, cô và anh ta đều được Tô Khánh Nam hẹn gặp.
Lúc anh vẫn còn chút lý trí, rõ ràng chỉ cần nhảy từ cửa sổ ra là không có chuyện gì rồi.
Anh ta không những không nhảy mà còn cấm cô nhảy, cuối cùng, trực tiếp đi vào, làm cho cô phát điên.....
Cảnh tượng đó, quá kịch liệt, giống như sau chiến tranh, ngươi chết ta sống, một mớ hỗn độn, nghĩ đến, toàn thân đã thấy mệt mỏi rồi.
“Tiểu Bạch, vậy tớ phải làm sao đây?” Lưu San sợ hãi hỏi.
“Đừng giữ đứa bé này nữa, tìm một người tốt hơn mà cưới, tớ nghe nói, hôn nhân của Thẩm Diên Dũng đã được sắp xếp xong xuôi hết rồi, cậu và anh ta sẽ không có kết quả gì đâu,” Bạch Nguyệt khuyên ngăn.
“Ai cần có kết quả với anh ta cơ? Con người anh ta, sao lại có thể xấu xa như vậy, có phải anh ta cố ý làm tớ có thai? Anh ta không biết phá thai sẽ rất có hại cho sức khỏe sao?” Lưu San tức giận
“Có thể là thích cậu rồi.”
“Anh ta? Không thể nào, anh ta chỉ muốn đùa cợt tớ, làm cho tớ chết, làm mãn nguyện cái đam mê biến thái cá nhân anh ta, người này bị điên, bị bệnh à, bệnh sắp nguy kịch rồi, tớ còn không có bạn trai, chả có người đàn ông nào cưới tớ. Tớ xuất giá làm ni cô có tác dụng không?” Lưu San thật sự muốn khóc.
“Quyền lực!” Bạch Nguyệt nói hai chữ, mắt hiện sự căm hận: “Trên đời này, chính là cá lớn nuốt cá bé, làm việc không tốt sẽ bị thay thế, sống nghèo túng, sẽ bị người ta khinh bỉ, chỉ có kẻ mạnh, mới có thể muốn làm gì thì làm, người khác mới không thể phán xét đúng sai.”
“Tớ đen đủi tám đời rồi, mới nhận thức được, tai bay vạ gió, tai họa bất ngờ, tiểu Bạch, cứu tớ với, tớ không để tên khốn này ngồi lên đầu được, hắn là kẻ biến thái.” Lưu San cầu cứu.
Bạch Nguyệt hiểu, Thẩm Diên Dũng thật sự đáng trách, không yêu, lại cố ý làm con gái nhà người ta có thai, quá mức cầm thú.
Đến khu nhà của Lưu San, Bạch Nguyệt dừng xe.
Lưu San sắp sụp đổ tinh thần rồi, ôm đầu, đáng thương nhìn về phía trước, mắt càng ngày càng đỏ, càng ngày càng đỏ: “Tớ nghe nói, Thẩm Diên Dũng là người được đề cử tổng thống, nếu anh ta tranh cử thành công, có lẽ nào sẽ chơi tớ đến chết?”
Bạch Nguyệt nhìn Lưu San đồng tình, với tính cách thích chọc phá của chị San, nói không chừng thật sự không kiên trì nổi.
Nếu Thẩm Diên Dũng cưới chị San còn tốt, ít nhất có hi vọng, làm vợ cả, cũng sẽ không bị vứt bỏ tùy tiện.
Nhưng, Thẩm Diên Dũng sẽ không cưới cô ta.
Chị San trọng nghĩa, lòng dạ tốt, nhưng, không hề thông minh.
Cô ở bên cạnh Thẩm Diên Dũng, cho dù Thẩm Diên Dũng thật sự thích cô ấy, cô ấy cũng không đấu nổi với những người phụ nữa khác của Thẩm Diên Dũng.
“Đừng lo, để tớ nghĩ cách.” Bạch Nguyệt trấn an.
“Nhất định phải nghĩ ra cách đấy, Thẩm Diên Dũng con người này, xấu xa từ nhỏ, lớn rồi càng xấu.” Lưu San không còn gì để nói.
“Ừ” Bạch Nguyệt trả lời một tiếng, cũng Lưu San lên tầng trước.
Lưu San cũng không còn tâm trí đâu để ăn tối nữa.
Bạch Nguyệt ngồi cạnh Lưu San, suy đi nghĩ lại, Tô Khánh Nam là người của tổng thống, cô nhờ Tô Khánh Nam giúp, Tô Khánh Nam lại từ chối.
Người bây giờ có thể giúp cô, hình như, cũng chỉ có Cố Lăng Kiệt.
Nhưng, điều này chẳng phải đang làm cho Cố Lăng Kiệt đắc tội với tổng thống tương lai.
Đối với cô mà nói Cố Lăng Kiệt và Lưu San đều giống như lòng bàn tay mu bàn tay, đều là ruột thịt.
“Hay là xuất ngoại đi?” Bạch Nguyệt đề nghị.
“Được, cũng tốt, tớ đi ra nước ngoài trốn mấy năm, nói không chừng vẫn có thể tìm được một soái ca.” Lưu San lập tức đồng ý.
“Làm visa trước đi, đợi sau 49 ngày thai kì, đứa nhỏ không thể giữ.” Bạch Nguyệt trầm giọng.
Sắc mặt Lưu San tái nhợt.
Con của Thẩm Diên Dũng, cô thật sự không dám nhận, mặc dù, ban đầu cô rất muốn chăm sóc cho bảo bối cho tốt.
Không như mong muốn, mãi mãi không muốn đấu tranh với vận mệnh, đấu tranh cũng không nổi.
Bạch Nguyệt ôm lấy bả vai Lưu San: “Đến nước Mỹ đi, tớ bảo Mộc Hiểu Sinh giúp cậu học chuyên sâu, tớ có vài người bạn bên Mỹ, đến đó cũng có thể chăm sóc cậu.”
Lưu San gật đầu: “Cậu phải thường xuyên đến thăm tớ đấy, tớ sợ cô đơn.”
Hai chữ “cô đơn”, nghe có chút đau xót.
Nếu như cô ấy chết thì sao?
Lưu San là người bạn tốt nhất của Bạch Nguyệt, Bạch Nguyệt cũng làm sao mà không phải bạn tốt nhất của Lưu San được.
Bạch Nguyệt mỉm cười, gật đầu: “Sẽ đến.”
Cô gọi đồ bên ngoài, hai người ăn ở nhà, nói chuyện tự nhiên.
Nói từ quần áo đến idol, từ idol đến đồng nghiệp, từ đồng nghiệp đến đồ ăn.
Duy nhất, vẫn chưa động đến vấn đề tình cảm.
Hai người dường như thông minh sắc xảo giống nhau, đều cố ý gạt bỏ qua vấn đề này.
Trời sáng, Bạch Nguyệt tự tỉnh dậy, Lưu San cũng tỉnh.
Hai người cười giống nhau, ăn xong bữa sáng, cô dẫn Lưu San đến viện nghiên cứu tìm Mộc Hiểu Sinh giúp đỡ.
Mộc Hiểu Sinh vui vẻ đồng ý, liên hệ với trường bên Mỹ, bên trường đó lập tức gửi đến thông báo trúng tuyển.
“Bây giờ cậu đến đại sứ quán Mỹ viết đơn xin cấp visa, sau đó đợi thông báo.” Mộc Hiểu Sinh nói với Lưu San.
“Cảm ơn cậu, Mộc Hiểu Sinh, vậy bây giờ tớ đi xin cấp trước, làm xong rồi, tớ mời các cậu một bữa.” Lưu San cười nói.
“Tớ đi với cậu.” Bạch Nguyệt không yên tâm
“Ừ ừ.” Lưu San ôm lấy vai Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt lái xe đến cửa đại sứ quán Mỹ, Lưu San xuống xe trước.
Bạch Nguyệt đi đỗ xe.
Một chiếc xe màu đen đến trước mặt Lưu San.
Cửa xe mở ra, hai người có qua huấn luyện từ xe bước xuống, vác Lưu San lên.
“Bạch Nguyệt.” Lưu San kêu lên
Bạch Nguyệt nghe ngờ ngợ thấy giọng của Lưu San, nhìn ra cửa đại sứ quán Mỹ.
Hai người kia đã vác Lưu San vào trong xe........