Chương 840: Cố Hết Sức Để Vui
CHƯƠNG 840: CỐ HẾT SỨC ĐỂ VUI
Lưu San cảm nhận dường như Thẩm Diên Dũng của lúc này không khác gì người bị điên, điên đến mức không còn lý trí và lương tâm.
Cô cười nhạo với ánh mắt lạnh lùng, nhìn thẳng Thẩm Diên Dũng: “Tôi vốn không muốn tính kỹ quá, vốn tôi định cả đời này cũng sống lây lắt vậy thôi, nhưng giờ anh muốn tính thì chúng ta tính từ từ vậy.”
“Cái gì?” Thẩm Diên Dũng nhăn mặt.
“Ba mẹ tôi chết vì anh, cánh tay của tôi cũng mất vì anh, người thân bạn bè của tôi cũng vì anh mà tránh xa tôi, anh bị mất đi vị trí tổng thống, đúng, đúng tôi là nguyên nhân, nhưng quyền quyết định, năng lực, chính sách đều nằm trong tay anh, anh hận tôi, nhưng cái mà tôi làm, so với những gì anh làm với tôi cũng chỉ bằng một phần mười mà thôi, tôi không cảm thấy anh có lý do gì để trả thù tôi.” Lưu San lên cao giọng nói.
“Những thứ của em có thể so sánh sao?” Thẩm Diên Dũng thốt lên.
“Không thể.” Lưu San có phần kích động: “Vì anh là người thượng lưu, còn tôi chỉ là người dân bình thường, cái mất hết tất cả của anh và của tôi khác nhau, nhưng bây giờ tôi đã không còn gì, anh vẫn còn đang ở tầng lớp thượng lưu sao?”
“Đó là do năng lực của tôi, nhưng không thể xóa đi sự phản bội của em.”
“Tôi phản bội anh?!!!” Lưu San cao giọng, nhìn vào gương mặt vừa thân quen, lại vừa xa lạ đó, cô mím môi, lồng ngực cô phập phồng đập mạnh, toàn thân cô run lên.
Thẩm Diên Dũng cũng nhíu mày, tim đập nhanh hơn.
Giọng điệu của cô giống như ẩn ý cô không hề phản bội anh, giọng điệu rất bình tĩnh mà cũng có phần giận dữ.
“Nói đi, sao không nói tiếp?” Thẩm Diên Dũng thúc giục nói.
Lưu San xoay mặt đi.
Thường ngày cô đã quen kích động, không bao giờ nghĩ đến hậu quả, vì lúc đó cô còn có ba mẹ cô, còn Bạch Nguyệt, còn Giang Diệp, giờ thì cô đã không còn gì nữa, và kết quả cũng không phải cô có thể gánh vác được.
Thôi đi, dù gì cũng đã muốn hết, tích chút đức vậy.
“Tôi mệt rồi, tôi muốn nghỉ ngơi.” Lưu San xoay người, đi về hướng giường.
Thẩm Diên Dũng nắm lấy cánh tay còn lại cùa cô, nhìn chằm chằm cô: “Trước khi tôi có lại cảm giác sảng khoái, em không được phép chết, nếu không thì tôi sẽ trút giận lên những người mà em quan tâm, để cho cô ta sống không bằng chết.”
Lưu San nhìn cặp mắt hung hăng đó của anh mà nhớ lại cặp mắt lúc nào cũng như đang cười tươi của anh trước đây, thật khác biệt: “Anh quan tâm quyền lực đến như vậy, với mưu trí của anh, nhất định sẽ lại bật dậy được thôi.”
“Tôi biến thành như vậy, là vì quyền lực sao?” Thẩm Diên Dũng châm biếm: “Cũng đúng, tôi đã có mắt mà không tròng, tôi bây giờ chỉ còn có thể dựa vào quyền lực, em hãy nhớ lấy lời của tôi, đừng làm chuyện khiến cho mình phải hối hận.”
Thẩm Diên Dũng xoay người, lạnh lùng bước ra cửa rời đi.
Lưu San bất lực ngồi trên giường, nhìn thấy vào chỗ cánh tay bị mất đi của mình, tiếp theo hai cô điều dưỡng liền vội vàng đi vào trông chừng cô.
Lưu San cảm thấy rất phiền, cô nằm trên giường và cuộn mình lại.
Lúc này cô mới phát hiện toàn thân cô vẫn đau nhức, giống như bị viêm, đau đớn và không cách nào suy nghĩ được.
Cô ở bệnh viện hơn ba tháng, bác sỹ thay hết nhóm này đến nhóm khác, Thẩm Diên Dũng cũng không còn có xuất hiện.
Ngoại trừ cánh tay cô không cách nào hồi phục được, còn những phần khác trên cơ thể cô cũng đang dần dần hồi phục.
Thời tiết hôm nay rất tốt, bên ngoài cửa sổ gió thổi vào cành cây, làm lá cây đung đưa theo hướng gió rồi chậm rãi rời cành rơi xuống mặt đất, bên cạnh còn có cả vườn hoa cúc nhỏ.
Cô bước ra ngoài tán cây quế dưới sự giám sát và theo dõi của điều dưỡng.
Hoa quế rất thơm, cảm giác ngọt ngào, khiến cho người ngửi cũng sẽ cảm thấy tâm trạng vui vẻ hơn.
Cô không sợ chết, chỉ là không dám chết, cô thật sự lo sợ sẽ liên lụy đến Bạch Nguyệt.
Cô cũng rất nhớ chú, trước đây, chú hay cùng với cô đi hái hoa quế để làm mật hoa quế, lúc nấu chè đậu đỏ cho chút mật hoa quế vào sẽ ngon hơn.
Đã lâu rồi, cô không được nếm lại mùi vị chè đậu đỏ đó.
“Cô Lưu.” Người đàn ông trẻ tuổi mặc bộ đồ vest đi tới, là người nước Anh, nhìn anh chắc khoảng hai mươi bảy tuổi, tên Rosen, nói thông thạo năm thứ tiếng, vẻ bề ngoài thanh tao lịch thiệp nên dễ dàng tạo cho đối phương cảm giác thân thiện.
Thông qua điều dưỡng, Lưu San được biết anh ta tốt nghiệp trường học hoàng tộc của nước Anh, chuyên học về quản lý tư nhân của các gia tộc hoàng gia, hay nói đơn giản hơn thì là quản gia hoàng tộc.
Điều kiện chiêu sinh của trường đó rất nghiêm ngặt, huấn luyện cũng rất gắt gao, toàn bộ những người chuyên nghiệp nhưng chưa tốt nghiệp đều được đăng ký trước với mức lương cũng không thấp, cho nên Rosen là ước mơ của những cô giúp việc.
Lưu San mỉm cười nói: “Xin chào.”
“Cô thấy khỏe hơn chưa?” Rosen ân cần hỏi.
Lưu San gật đầu: “Tốt hơn nhiều.”
Rosen có vẻ hơi khó chịu nói: “Anh Thẩm nói muốn cô bắt đầu từ công việc của người giúp việc, vì tay của cô bất tiện, nên tôi sắp xếp cho cô làm công việc trợ lý của tôi, đại khái đi kiểm tra mỗi ngày, tôi sẽ từ từ chỉ dạy cho cô, chú ý vào những chi tiết nhỏ nhặt thì sẽ không xảy ra vấn đề.”
Giờ thì Lưu San đã hiểu, Thẩm Diên Dũng đang muốn hành hạ cô.
Trước đây anh không xuất hiện là vì sức khỏe cô chưa hồi phục, anh lo sợ hành hạ cô quá rồi cô sẽ lại chết, cho nên anh đợi đến khi cô hồi phục hoàn toàn rồi, anh mới bắt đầu nghĩ cách để hành hạ cô.
Thật đúng là trò con nít.
Nếu chỉ có thể sống thì vui vẻ cũng phải qua ngày, đau thương cũng phải qua ngày, người khác càng muốn nhìn thấy sự bi thảm của cô thì cô càng cố gắng vui vẻ hơn: “Tôi sẽ cố gắng học hỏi, cám ơn Rosen, anh thật là tốt bụng.”
Rosen hơi đỏ mặt: “Bây giờ cô phải mặc đồng phục trợ lý của tôi, tôi dẫn cô đến chỗ cô ở trước, trên đường đi tôi sẽ từ từ giải thích với cô.”
“Được.” Lưu San nở nụ cười rồi đi theo Rosen.
“Điền trang này là một trong những điền trang của anh Thẩm, ở nước D anh ta có ba khu điền trang như vậy, còn có hai biệt thự có hoa viên, bình thường có hai người ở đó trông coi quét dọn.” Rosen nhẹ nhàng nói.
Lưu San có vẻ như rất thích nghe giọng của anh, nghe rất thoải mái và dễ chịu: “Công việc của chúng ta chính là bảo đảm mỗi một nơi đều sạch sẽ gọn gàng sao?”
“Anh Thẩm có rất nhiều nhà, cũng thường xuyên đi công tác, chúng ta hầu như phải nhận lệnh hai mươi bốn trên hai mươi bốn, nhưng vì bên cạnh anh ta cũng có người đi theo, cho nên tốt nhất chúng ta đừng xuất hiện trước mặt anh ta, xử lý xong mọi chuyện, ví dụ như anh Thẩm hôm nay sẽ ở đâu, tôi phải thông báo trước cho người trông coi ở đó để dọn dẹp, sau đó đến đó để kiểm tra trước những chỗ dễ dàng nhìn thấy, sau đó mới đến những chỗ khuất, rồi sắp xếp thực đơn buổi tối, tiết mục vân vân…, tùy theo tình hình mà xử lý.” Rosen đại khái giải thích.
“Tôi cảm thấy anh rất chuyên nghiệp, quản gia trước đây ở phủ tổng thống cũng không tỉ mỉ như anh, hình như là người do Hoa Tiên sắp xếp.” Lưu San nhớ lại.
Rosen cười nói: “Chuyên nghiệp cũng có phân biệt, tốt nghiệp từ trường hoàng tộc như chúng tôi có thể sẽ chú ý chi tiết tỉ mỉ hơn.”
“Anh còn thông thạo năm thứ tiếng nữa, tôi sau này sẽ theo anh học ngoại ngữ, sau này có thể đi chu du khắp thế giới.”
“Cô thích đi du lịch?” Rosen tò mò hỏi.
“Du lịch có thể làm cho người ta quên đi phiền muộn, buông bỏ áp lực, là cách tốt nhất để thư giãn, giống như thả lỏng toàn bộ, rồi sau đó quay lại chiến đấu tiếp, nếu như có thể đi du lịch cùng với người mình yêu thì sẽ càng có nhiều kỷ niệm khó quên hơn, tôi muốn giữ lại những kỷ niệm đẹp, mà quen đi những gì không vui.” Lưu San cười rất tươi nói.