Chương 467: Bí Mật
CHƯƠNG 467: BÍ MẬT
Bạch Nguyệt thật sự sợ ném trúng mặt Cố Lăng Kiệt, cô ném hơi cao.
“Em sợ cái gì, ném lại.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
“Không chơi trò này nữa, chúng ta chơi ném người tuyết nhé.” Bạch Nguyệt ngồi xổm xuống, lăn một quả cầu tuyết.
Cố Lăng Kiệt đứng ở trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống, ý tứ sâu xa nói: “Tiểu Nguyệt, đừng để anh trở thành uy hiếp của em.”
“Ha ha, vậy anh cũng đừng để em trở thành uy hiếp của anh.” Bạch Nguyệt vừa cười vừa nói.
Cố Lăng Kiệt đặt một quả cầu tuyết lên đỉnh đầu Bạch Nguyệt, chính mình lùi về sau.
Bạch Nguyệt hiểu ý tứ của anh, cô đứng lên.
Anh đứng ở vị trí cách cô hai mươi mét, ném một quả cầu tuyết về phía cô.
Bạch Nguyệt chỉ cảm thấy có một luồng gió, gần như trong nháy mắt, quả cầu tuyết trên đỉnh đầu cô bị ném rơi xuống.
Đây không phải là vấn đề uy hiếp hay không uy hiếp, mà là vấn đề về năng lực, Bạch Nguyệt không tranh luận với anh, tâm trạng cô rất tốt, tiếp tục ngồi xuống làm quả cầu tuyết.
Cố Lăng Kiệt bất đắc dĩ đi đến ngồi xuống đối diện cô, cùng cô làm quả cầu tuyết.
“Cố Lăng Kiệt, anh hy vọng trong bụng em là con gái à?” Bạch Nguyệt cười hỏi.
“Chúng ta đã có con trai.” Cố Lăng Kiệt nói lấp lửng.
Nụ cười của Bạch Nguyệt càng thêm xán lạn, Cố Lăng Kiệt thật đúng là thành thật: “Chờ em mang thai được hai mươi tuần thì đi làm siêu âm B, như vậy có thể biết được giới tính của con.”
Cố Lăng Kiệt xoa đầu cô: “Thuận theo tự nhiên là được, con trai hay con gái anh đều thích.”
“Em cũng thế, chúng ta làm một người tuyết đi, làm xong người tuyết thì chúng ta về nhà.” Bạch Nguyệt cười nói.
“Được.” Cố Lăng Kiệt nhanh chóng lăn quả cầu tuyết, chỉ một lát sau quả cầu tuyết của anh đã lớn hơn của Bạch Nguyệt.
Anh đặt quả cầu tuyết nhỏ của Bạch Nguyệt lên phía trên quả cầu tuyết của anh để làm đầu, Bạch Nguyệt nhặt lá cây và cành cây đến.
Lấy lá cây làm mắt, mũi và miệng, cành cây làm tròng đen của mắt và cánh tay, cố định vị trí, chỉ một lát sau họ đã hoàn thành xong, cùng nhau đứng bên cạnh người tuyết để chụp ảnh.
Lúc về đến nhà đã là mười giờ tối, sau khi tắm rửa xong, hai người lên giường nằm.
“Lăng Kiệt, ngày mai em muốn đi dạo phố, đi mua một ít đồ dùng cho phụ nữ có thai và trẻ sơ sinh, vitamin B11 và bột mè mới xay.” Bạch Nguyệt nói.
“Ngày mai anh cho người đi mua là được, em đi một mình, anh không yên tâm.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
“Mẹ anh đi làm, anh đi đến quân khu, em ở nhà một mình, anh yên tâm được sao, nếu không, ngày mai em đi theo anh đến quân khu, ở trong quân khu là an toàn nhất.” Bạch Nguyệt vừa cười vừa nói.
“Ừ, được, ngày mai xếp hành lý, em cùng anh qua quân khu, ở đấy có bệnh viện riêng, anh mời một bác sĩ khoa phụ sản đến.”
“Mẹ thì sao? Hai chúng ta đều đi, bà ấy chỉ có một mình sẽ rất đáng thương, bà ấy thấy chúng ta đều đi hết, nhất định sẽ cảm thấy khổ sở.” Bạch Nguyệt dịu dàng nói.
Cố Lăng Kiệt xoa đầu cô: “Em luôn nghĩ cho người khác, ngủ đi.”
“Mỗi ngày em cùng anh đi đến quân khu, sau đó chúng ta lại cùng nhau trở về, được không?” Bạch Nguyệt cười nói.
“Quân khu cách nơi này rất xa, tuy hiện tại có máy bay trực thăng nhưng ở trên đó rất ầm ĩ, hơn nữa anh đi sớm về trễ, thân thể em không chịu đựng nổi, nếu như sau này em nhất định muốn đi theo anh, vậy thì chờ sinh xong bảo bối rồi nói.”
Bạch Nguyệt khẽ thở dài, nói: “Nhân sinh chính là như vậy, được cái này phải mất cái kia, trước kia em có nghe được một câu nói rất thú vị, rằng nếu người chồng dành nhiều thời gian cho vợ thì bị cô vợ chê là không biết kiếm tiền, ngược lại nếu người chồng kiếm được nhiều tiền thì ng vợ lại ghét bỏ vì anh không dành thời gian cho cô ta, nên có nhu cầu thích hợp, vừa đủ trong phạm vi chấp nhận được”
“Có phải em đang trách anh không có thời gian ở cạnh em không?” Cố Lăng Kiệt dịu dàng nói, trong mắt tràn đầy xin lỗi.
Bạch Nguyệt lắc đầu: “Dĩ nhiên là không rồi, bởi vì cho dù anh làm bất cứ chuyện gì, em đều ủng hộ anh.”
Bạch Nguyệt đặt tay lên eo Cố Lăng Kiệt, tìm một vị trí thoải mái ở trong ngực anh, nhắm mắt lại: “Quan trọng là biết tiếp nhận, lý giải, nới lỏng giới hạn, người khác nhẹ nhõm, chính mình cũng nhẹ nhõm, tách ra không khiến cho tình cảm phai nhạt, chỉ khi không biết thỏa mãn mới dẫn đến mâu thuẫn bộc phát, em hiểu được điều đó.”
“Ừ.” Cố Lăng Kiệt cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô một cái: “Ngày mai nếu như anh về sớm, anh đi dạo phố với em.”
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh: “Anh đừng để mình mệt mỏi, em không có ý này.”
“Ở bên cạnh em, anh không cảm thấy mệt mỏi, cho dù là mệt mỏi thì chỉ cần ở bên cạnh em, anh có thể khôi phục lại.”
Bạch Nguyệt khẽ cười một tiếng: “Hôm nay em nhất định có thể mơ thấy giấc mơ đẹp.”
Ngày hôm sau, lúc cô thức dậy đã không nhìn thấy Cố Lăng Kiệt, anh đi lúc nào cô cũng không biết, cô nhìn thoáng qua đồng hồ, lúc này mới là bảy giờ sáng.
Bạch Nguyệt khoác thêm áo khoác đi đến bên cạnh cửa sổ, tuyết rơi cả một đêm, trên mặt đất là một mảnh trắng xóa, khúc xạ ra ánh sáng màu trắng rất lóa mắt.
Cuộc sống thật tươi đẹp.
Sau khi cô đánh răng rửa mặt, mặc quần áo gọn gàng liền đi xuống lầu.
Tống Tâm Vân đã thức dậy: “Tiệu Niệm, đến ăn sáng.”
“Mẹ, chào buổi sáng, Lăng Kiệt đi lúc nào vậy ạ?” Bạch Nguyệt thuận miệng hỏi.
“Sáng nay lúc bốn rưỡi, máy bay trực thăng đến đón thằng bé, trong quân đội là như vậy, tuy thằng bé không cần thao luyện nhưng vẫn phải đi kiểm tra, buổi sáng mở cuộc họp, sắp xếp nhiệm vụ, thỉnh thoảng còn phải qua quốc hội họp, có rất nhiều việc cần làm, nếu không, con và Lăng Kiệt chuyển đến quân khu ở.” Tống Tâm Vân thông cảm nói.
Bạch Nguyệt mỉm cười với Tống Tâm Vân: “Chúng con muốn ở bên cạnh mẹ, cho dù là làm việc, học tập, hay kiếm tiền, ngoại trừ chính mình còn có cho người nhà, không ai là một cá thể tồn tại đơn độc, hạnh phúc là được ở bên cạnh gia đình.”
“Ha ha ha.” Trong mắt Tống Tâm Vân mang theo sương mù: “Mẹ thật sự hối hận năm đó đã không chấp nhận con, khiến cho con và Lăng Kiệt phải đi rất nhiều đoạn đường quanh co, mẹ xin lỗi.”
“Chờ mây tan để thấy ánh trăng, không trải qua mưa gió sẽ không thấy được cầu vòng, biết khổ mới có thể cảm nhận được hương vị của ngọt ngào, mẹ đừng tự trách mình, bây giờ không phải là rất tốt sao.” Bạch Nguyệt trấn an, cô kéo một chiếc ghế ra, ngồi xuống.
“Đúng rồi, mẹ thấy con rất thích đọc sách, dưới tầng hầm có rất nhiều sách, có thể so sánh với thư viện, con có thể đọc sách ở đó.” Tống Tâm Vân nói.
“Thật sao?” Bạch Nguyệt rất vui vẻ: “Đúng lúc con có thể giết thời gian.”
“Là Thiên Hùng thích đọc sách, ông ấy thường xuyên mua về, nhưng có rất nhiều sách ông ấy mua mà chưa đọc, còn chưa bóc ra đâu, con xuống đó xem qua một lượt, xem có sách nào con muốn đọc không.” Tống Tâm Vân dịu dàng nói.
“vâng, cảm ơn mẹ.”
Sau khi ăn sáng xong, Tống Tâm Vân đi làm.
Bạch Nguyệt một mình tập yoga, sau đó đi xuống tầng hầm, một mùi gỗ đàn ương ập tới, cô bật đèn lên.
Từng dãy giá sách được làm từ gỗ đàn hương, thật đúng là có thể so sánh với thư viện, ở giữa là hai tủ sách, trên bàn sách còn có đèn bàn, dụng cụ uống trà và một quyển sách.
Bạch Nguyệt đã biết Cố Lăng Kiệt thích đọc sách là bởi vì chịu ảnh hưởng của người nào rồi.
Cô đi xuống, cầm quyển sách trên mặt bàn, quyển sách có tên “bí mật”, cô tùy ý lật ra, nhìn thấy bên trong kẹp một tờ giấy, cầm lên…