Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1076: Người Phụ Nữ Của Tôi, Không Ai Có Thể Bắt Nạt​




CHƯƠNG 1076: NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TÔI, KHÔNG AI CÓ THỂ BẮT NẠT
“Cô ấy vẫn còn trẻ con.” Mục Uyển nói.
“Thế nên rất không hiểu chuyện, cô cũng biết, tôi rất không thích người không hiểu chuyện, đặc biệt không thích những người không hiểu chuyện đi qua đi lại trước mặt tôi.” Hạng Thịnh Duật ám chỉ nói.
“Ừ.” Mục Uyển đáp một tiếng, nhìn Hắc Muội vẫn chưa đi.
Cô lấy 1,5 triệu từ trong túi ra, đưa cho Hắc Muội: “Muốn ăn gì thì ăn, muốn mua gì thì mua. Đi đi.”
“Phu nhân, em không yên tâm về chị.” Hắc Muội lo lắng nói.
“Nếu Hạng Thịnh Duật xuất hiện ở đây, thì xung quanh đây tất cả đều là người của anh ta, em có thể ở đây làm gì, lại nói, quay về đều sẽ đối mặt với anh ta, tôi biết nên làm thế nào, em nghe tôi đi.” Mục Uyển nhẹ giọng nói, lại nhét tiền vào tay Hắc Muội.
“Bằng không, em nói cho ngài tổng thống nhé, đây là địa bàn trong nước.” Hắc Muội nói.
“Tôi quên không nói với em, chuyện của tôi, đừng nói với Hình Thiên, cũng đừng làm phiền Hình Thiên.” Mục Uyển nghiêm túc nói, rất nghiêm nghị.
Hắc Muội thấy Mục Uyển có vẻ tức giận, gật đầu: “Vậy cũng được, em ăn xong, sẽ chờ phu nhân ở chỗ xuống xe.”
“Ừ.” Mục Uyển đáp, xoay người, đi về phía Hạng Thịnh Duật.
Hạng Thịnh Duật khẽ cười một tiếng, ý tứ sâu xa, lại có ý trào phúng.
Mục Uyển không hỏi tại sao anh ta lại cười như vậy, anh ta không nói, cô biết nhất định không có lời gì hay.
Nhìn kìa, đi đến một quán bán hàng rong nhỏ, dừng bước: “Cái kia, là một đặc sản trong nước, chỗ khác rất khó ăn được, anh có muốn nếm thử không?”
“Món gì?” Hạng Thịnh Duật theo tầm mắt Mục Uyển nhìn sang: “Trứng gà?”
“Đây không phải trứng gà bình thường.” Mục Uyển nói.
“Ông chủ, cho tôi hai quả trứng gà.” Hạng Thịnh Duật nói.
“12 nghìn.”
Mục Uyển thanh toán 12 nghìn cho ông chủ.
Hạng Thịnh Duật nhận trứng gà, ngửi một cái, nhướng mày: “Sao tanh vậy?”
“Vậy mới nói, không phải trứng gà bình thường.” Mục Uyển nhìn thẳng cũng không nhìn Hạng Thượng Duật.
“Ông chủ, cho tôi hai quả trứng gà.” Một người đàn ông trung niên nói, lưu loát đưa 12 nghìn, lột trứng gà liền ăn.
Hạng Thượng Duật lần thứ hai ngửi một cái: “Em một cái, tôi một cái.”
“Tôi không muốn ăn, là anh nói muốn ăn.” Mục Uyển khéo léo từ chối nói.
Hạng Thịnh Duật cong khóe miệng, tay tự nhiên khoát lên vai Mục uyển, kéo cô vào lòng mình: “Mặc kệ mua cái gì, chúng ta đều mỗi người một nửa bằng không, sao tôi biết cô có cho tôi ăn thứ gì kỳ lạ không?”
“Toi không ăn cái này, nếu anh không muốn ăn, cứ vứt đi.” Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật nhìn về phía ông chủ, hỏi: “Ông chủ, trứng luộc nước trà này của ông sao mùi lạ vậy, bị hỏng rồi sao?”
“Cậu thanh niên, lần đầu tiên nhìn thấy loại trứng này sao? Trứng này rất bổ, hơn nữa rất có dinh dưỡng, là ngâm trong nước tiểu trẻ con, nhất định phải là nước tiểu trẻ con.” Ông chủ giải thích.
Hạng Thịnh Duật: “…”
Anh ném trứng gà cho Mục Uyển: “Em ăn cho tôi.”
Mục Uyển chuyển tay đưa cho người trung niên kia: “Cái này cho anh.”
“Mục Uyển, lá gan em cũng thật lớn, để tôi ăn nước tiểu trẻ con?” Hạng Thịnh Duật nhíu mày, sâu kín nhìn Mục Uyển.
“Không phải ông chủ kia đã nói rồi sao? Rất có dinh dưỡng, cũng không phải thuốc độc.” Mục Uyển giải thích.
“Tôi mua toàn bộ trứng của ông chủ, em ăn toàn bộ cho tôi, nước cũng không được trừ lại.”
Mục Uyển sợ Hạng Thịnh Duật thật sự làm vậy, kéo anh ta đi về phía trước: “Anh không ăn thì thôi, tôi không muốn ăn.”
Hạnh Thịnh Duật gõ đầu cô một cái: “Không muốn ăn, vậy mà em còn không ngoan một chút.”
“Rất nhiều thứ kỳ lạ, ngửi lên, nhìn vào cũng không ra sao cả, nhưng ăn vào lại rất ngon, ví dụ như sầu riêng, vua của trái cây, rất thối.” Mục Uyển nói.
“Dù vậy thì sao?” Hạng Thịnh Duật lười biếng nhìn cô, nhếch miệng: “Cho dù là ăn gì, em một nửa, tôi một nửa, cái này gọi là… ngưu tầm ngưu, mã tầm mã?”
Mục Uyển quay mặt đi.
Cô không muốn cùng thối với anh ta.
“Tâm trạng anh không tệ, đàm phán với Sở Dục Băng rất tốt sao?” Mục Uyển thăm dò hỏi.
Hạng Thịnh Duật sâu kín nhíu mày nhìn cô, nửa con mắt đen như mực, phản chiếu hai hình ảnh nho nhỏ của cô: “Rắn độc là Sở Dục Băng thả, hôm nay Phó Hâm Ưu được mời tới phủ tổng thống ăn cơm, nếu như rắn độc cắn Phó Hâm Ưu, em cảm thấy sẽ ra sao?”
Mục Uyển nhướng mày, đề phòng hỏi: “Anh muốn đi hỏi tội Hình Thiên?”
“Hình Thiên và Phó Hâm Ưu đã đứng chung ở một chiến tuyến, mặc dù cô ta bị rắn cắn, cũng sẽ được cứu chữa, tôi hỏi tội, có thể có tác dụng gì sao, mọi người đều biết lấy đại cục làm trọng.”
“Vậy anh có mục định gì?” Mục Uyển nheo mắt lại.
Hạng Thịnh Duật ý tứ sâu xa cười, ánh mắt như có ánh sáng: “Cô ta khiến em rất khó chịu, em là người phụ nữ của tôi, tôi không ra mặt vì em, ai ra mặt vì em? Mặc dù cô ta được cứu chữa, nhưng chỗ cô ta bị rắn cắn mười ngày nửa tháng đều không hết sưng được, ít nhất đau mười ngày nửa tháng, xả giận cho em, không phải rất tốt sao?”
Mục Uyển không tin nguyên nhân đơn giản như vậy, đánh giá Hạng Thịnh Duật.
“Đương nhiên, lúc trước Sở Dục Băng từ bỏ thỏa thuận, đi liên minh với nhà họ Hoa, tôi cũng phải dạy dỗ hắn ta một chút, cho hắn ta biết ai là người có tài. Dù là Hình Thiên, hắn ta khiến em không vui như vậy, tôi cũng phải khiến hắn ta không vui.” Hạng Thịnh Duật ngông cuồng nói.
Mục Uyển nhìn chằm chằm Hạng Thịnh Duật.
Bằng năng lực nhận thức của cô, Hạng Thịnh Duật là người thù rất dai, có thù tất báo.
Hôm qua, cô và Hình Thiên cùng nhau áp đảo tinh thần anh ta, bỏ anh ta ở nhà hàng, anh ta gọi cho cô, cô không nhận, cô cũng không tin, Hạng Thịnh Duật sẽ dễ dàng buông tha cô và Hình Thiên: “Anh làm, không ngừng những thứ này sao?”
Hạng Thịnh Duật thu lại nụ cười, ánh mắt khóa cô lại, giống như sâu không thấy đáy: “Thứ anh muốn, Hình Thiên không cho được em, tôi cho em.”
“Anh?” Mục Uyển nhướng mày, nhìn dáng vẻ nghiêm túc lại thật lòng của anh ta, cùng với người bình thường cà phất cà phơ như hai người hoàn toàn khác nhau: “Muốn nói liền nói thẳng, tôi cũng không đoán được tâm tư của anh.”
“Phu nhân An Bình, cái tên này, tôi muốn cho em, lần này quay về, Hoa Cẩm Quang sẽ trực tiếp trao thưởng cho em.” Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển càng khó hiểu, yên lặng nhìn Hạng Thịnh Duật.
Không có đạo lí cô đắc tội với Hạng Thịnh Duật, Hạng Thịnh Duật còn muốn trợ giúp cô nhận được vinh dự lớn như vậy, có tên phu nhân An Bình, cô có thể có biệt viện của mình, cũng có thể tiến vào nội các, càng có thân phận của mình, có thể làm rất nhiều chuyện.
“Anh, tại sao, tại sao… phải giúp tôi?” Rốt cuộc Mục Uyển cũng hỏi ra lời.
“Tôi đang thể hiện năng lực của bản thân, không nhìn ra sao? Năng lực của tôi hơn Hình Thiên, làm được chuyện hắn ta không làm được, cũng nói cho hắn ta biết một đạo lý, hắn ta không có đủ tư cách cướp người phụ nữ của tôi. Mặt khác, tương lai em phải làm hoàng hậu của tôi, bây giờ giúp em lót đường, cũng là lót đường cho tương lai của tôi.” Hạng Thịnh Duật ngông cuồng lại tự phụ nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK