Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1072: Chuyện Gì Cũng Nói Tới Mục Đích, Đời Người Thật Vô Vị​




CHƯƠNG 1072: CHUYỆN GÌ CŨNG NÓI TỚI MỤC ĐÍCH, ĐỜI NGƯỜI THẬT VÔ VỊ
"Hạng Thịnh Duật, anh có ấu trĩ hay không hả?" Mục Uyển tức giận nói.
"Tôi ấu trĩ? Vậy chúng ta làm chút chuyện không ấu trĩ đi." Trong con ngươi của anh ta lóe lên sự lạnh lẽo, kéo áo cô ra và chiếm lấy mà không hề có màn dạo đầu.
Mục Uyển đau tới mức cả người đều run rẩy, cô cố giãy giụa, nhưng toàn bộ cân nặng của anh ta chẳng khác nào một ngọn Ngũ Chỉ Sơn.
Cô chỉ có thể chấp nhận, căm tức, muốn cắn cổ anh ta.
Hạng Thịnh Duật lại dường như biết cô muốn làm gì, bóp mặt của cô.
Mục Uyển cắn tay anh ta nhưng căn bản không cắn được, giày vò mười mấy phút, Hạng Thịnh Duật được như ý mới ngồi dậy và bật đèn lên.
Trong lòng Mục Uyển bốc lên một ngọn lửa không tên, tiếp tục tấn công cổ của anh ta.
Hạng Thịnh Duật tránh ra, Mục Uyển thuận thế cắn lên trên vai anh ta.
Hạng Thịnh Duật bình tĩnh liếc nhìn cô. Chỗ lần trước bị cô cắn mới lành, giờ lại có một vết cũng tốt, khóe miệng anh ta cong lên: “Em không muốn lấy được một tay tài liệu sao?"
Mục Uyển nhả miệng ra, nhìn về phía anh ta.
Bây giờ cô rất chật vật, tóc giả lệch trái lệch phải, trên đỉnh đầu bù xù, rất nhiều cúc áo bị tuột ra và đầy nếp nhăn, mắt đỏ hoe.
Hạng Thịnh Duật kéo phần tóc giả kẹp trên đầu cô xuống và ném sang một bên.
Mục Uyển lập tức cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều.
Anh ta nhìn chằm chằm vào cô, Mục Uyển tóc ngắn trông vẫn rất đẹp.
Anh ta cảm thấy như vậy càng phù hợp với khí chất mèo hoang của cô hơn, khóe miệng cong lên nói: “Em không muốn biết tôi đã làm gì với Hình Thiên sao?"
"Anh còn làm gì nữa, thả rắn độc thôi. Anh còn có thể đê tiện hơn nữa sao? Anh cảm thấy làm như vậy đặc biệt thú vị đúng không?" Mục Uyển nghiến răng nghiến lợi nói.
"Cái gì, thả rắn độc à? Em thấy tôi sẽ làm chuyện ấu trĩ như thế sao?" Hạng Thịnh Duật hỏi ngược lại.
"Lần trước anh còn dẫn tôi đến chuồng sói!" Mục Uyển nhắc nhở.
Trên mặt Hạng Thịnh Duật có chút khác thường: “Không phải là tôi làm. Rắn còn nhát gan hơn mèo, thả chúng ra ngoài cắn người thì có thể cắn được ai chứ? Hơn nữa, thời kỳ này rắn độc đều đang đói bụng, lười chẳng muốn di chuyển, tôi thả nó làm gì?"
Mục Uyển nhíu mày: “Không phải là anh làm à?"
Hạng Thịnh Duật cúi đầu rũ mắt nhìn Mục Uyển, dáng vẻ như khinh thường chuyện phải giải thích lại lần nữa.
Cô thật ra tin tưởng Hạng Thịnh Duật.
Con người anh ta đã làm thì chẳng thèm phủ nhận, ngông cuồng tới mức làm cho người ta giận muốn sôi gan.
"Trừ anh ra, còn ai có thể thần không biết quỷ không hay thả rắn độc vào phủ Tổng thống nữa? Lẽ nào người đó cũng biết con đường ngầm trong phủ Tổng thống sao?" Mục Uyển cố ý tìm hiểu.
"Có rất nhiều người biết con đường ngầm của phủ Tổng thống. Dù sao Thẩm Diên Dũng không ở bên trong, cũng không thể tiếp tục ở bên trong, anh ta tùy tiện nói ra, một đồn mười, mười đồn một trăm, trăm đồn tới hàng triệu người, cũng chỉ có Hình Thiên không biết mà thôi." Khóe miệng Hạng Thịnh Duật nhếch lên và nói với vẻ châm chọc.
"Trong đó cũng có công lao của anh nữa, đúng không?" Mục Uyển hỏi.
Hạng Thịnh Duật nhếch mép, lười biếng dựa vào thành giường: “Đó là chuyện đương nhiên, cam tâm tình nguyện làm, tôi không cần thiết phải giữ kín bí mật cho một người mình không thích, tôi đâu phải là kẻ ngốc."
Mục Uyển đã biết mà.
Đúng rồi, vừa rồi cô đạp phải thứ gì vậy?
Cô nhìn về phía dưới giường và ngẩn người ra.
Trên mặt đất có ba bồn hoa lớn được làm bằng bánh xe, bên trong bánh xe trồng đầy hoa lan Càng Cua.
Không chỉ có bên phải giường, bên trái và trước mặt đều có.
"Anh..." Mục Uyển không hiểu, nhíu mày nhìn về phía Hạng Thịnh Duật: “Anh chuẩn bị những thứ này làm gì!"
"Không phải em thích loại hoa xương rồng này sao?" Hạng Thịnh Duật thản nhiên nhìn cô.
"Tôi nói thích loại hoa này lúc nào chứ?"
"Vậy tên nông dân chuyên trồng hoa kia sắp gặp xui xẻo rồi. Hắn nói em đã nhìn loại hoa này rất lâu. Tôi thấy hắn không cần mắt nữa."
Trong lòng Mục Uyển hơi lo lắng, nhớ ra: “Tôi thật sự có nhìn rất lâu, anh đừng lạm sát kẻ vô tội."
Hạng Thịnh Duật cười: “Em thừa nhận rồi.”
"Anh đúng là nhàm chán." Mục Uyển nói.
Trong mắt Hạng Thịnh Duật lóe lên ánh sáng lạnh: “Anh ta tặng hoa cho em là lãng mạn, tôi tặng hoa cho em lại thành nhàm chán. Mục Uyển, em mang theo ánh mắt thành kiến nhìn tôi hay nhìn anh ta vậy?"
"Anh ta tặng hoa, tôi cũng thấy rất phiền, cho nên tôi chỉ lấy rất ít."
"Hai xe tải tính là ít à?"
"Tôi không biết anh ta dùng xe tải để mua." Mục Uyển trả lời.
"Cái này không biết, cái kia cũng nói không biết, tôi thấy chuyện em không biết quá nhiều đấy." Hạng Thịnh Duật xoay người và đè cô xuống dưới.
Toàn thân Mục Uyển lập tức căng ra: “Anh vừa làm rồi mà."
"Em cũng nói là vừa." Hạng Thịnh Duật hôn vào tai cô.
Mục Uyển đẩy mặt anh ta ra: “Ngươi vốn muốn nói gì đó tới tôi, cái gì mà một tay tài liệu. Anh còn chưa nói đâu đấy."
Hai tay Hạng Thịnh Duật chống ở bên người Mục Uyển, mắt nhìn xuống cô, trong mắt có thêm một tầng ánh sáng dao động: “Không có lý nào để cho bọn họ tổn thương em lại bỏ qua dễ dàng như vậy được. Mục Uyển, khi em đối mặt tới tôi thì hung dữ như vậy, khi đối mặt với bọn họ liền khiếp sợ, là bởi vì thoạt nhìn tôi dễ bắt nạt hơn sao?"
"Cái gì? Anh nói vậy có ý gì?" Mục Uyển nghe không hiểu lời anh ta nói.
Khóe miệng Hạng Thịnh Duật cong lên: “Phó Hâm Ưu bảo thủ hạ của anh ta ngủ với thủ hạ của Hình Thiên rồi nói là bị cưỡng hiếp, ép Hình Thiên chỉ có thể hợp tác với cô ta. Em biết chuyện này không?"
Mục Uyển gật đầu: “Người thủ hạ kia đã đi theo Hình Thiên vào sống ra chết rất nhiều năm, khi anh ta còn chưa làm tổng thống thì người đó đã đi theo anh ta, là tâm phúc của anh ta rồi. Anh ta vì tâm phúc của mình mà có chút hi sinh là chuyện rất bình thường."
"Nhưng anh ta làm tổn thất lợi ích của em. Tôi bảo em tới là muốn để cho em trở thành phu nhân An Ninh, một khi em thành phu nhân An Ninh, em có thân phận và địa vị mới có thể sống tốt hơn." Hạng Thịnh Duật nói, ánh mắt rất thâm thúy, sâu thẳm, Mục Uyển không nhìn thấy rõ được anh ta đang suy nghĩ gì.
"Đây là lệnh của tôi, không phải em đã biết tất cả rồi sao? Em đừng nói với tôi là em không biết gì về kế hoạch của bà Lan Ninh. Tôi còn cảm thấy đây là do em bày mưu tính kế đấy." Mục Uyển nói với vẻ đề phòng.
"Tôi không tham dự vào chuyện này. Nếu tôi không muốn em làm phu nhân An Ninh, tôi đã không cần phải thả em đi ra. Chỉ có điều, nếu Phó Hâm Ưu làm, tôi cũng không có lý nào lại để cho cô ta an toàn đi ra được, tôi phải cho bọn họ chút giáo huấn." Hạng Thịnh Duật vừa cười vừa nói.
Mục Uyển càng không hiểu: “Anh muốn cho Phó Hâm Ưu chút giáo huấn à?"
"A." Hạng Thịnh Duật cười khẽ một tiếng, nói với ẩn ý thâm sâu: "Kế sách của các hoàng đế sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào được sủng mà kêu, đó là họa lớn trên phương diện quản lý. Tôi đã đăng video của bọn họ lên trên mạng, sáng sớm ngày mai chắc sẽ rất náo nhiệt. Xem trò hay thì nên thoải mái một chút, dù sao lần này tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến em được."
"Mục đích của anh là gì?" Mục Uyển hỏi tới.
Hạng Thịnh Duật hôn tai cô: “Chuyện gì đều nói mục đích, vậy cuộc sống sẽ chẳng phải quá vô vị sao? Mục Uyển, em cũng nên bỏ mục đích xuống, hít thở không khí cũng tốt."
Mục Uyển trầm tư suy nghĩ về lời Hạng Thịnh Duật nói.
Người này thật thật giả giả, giả giả thật thật, chẳng ai có thể phân biệt rõ được.
Nếu cô tin tưởng anh ta không có mục đích, vậy thì quá đơn thuần rồi.
Trong lúc Mục Uyển suy nghĩ sâu xa, Hạng Thịnh Duật lại nhẹ nhàng hành động...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK