Chương 1089: Các Người Có Quan Hệ Gì! !
CHƯƠNG 1089: CÁC NGƯỜI CÓ QUAN HỆ GÌ! !
"Tự tôi có thể mua được." Mục Uyển từ chối anh ta, tự mình bỏ tiền mua một cây kem.
Hạng Thịnh Duật rũ mắt không vui, nhét kem vào trong tay cô:"Ăn luôn đi."
Mục Uyển nhíu mây: "Tôi ăn không hết hai cây."
"Ăn không hết thì thôi." Anh ta nói xong, xoay người đi mua vé rồi lên thuyền.
Có bàn, ghế, tatami, bên trên có mái che nắng.
Sau khi Hạng Thịnh Duật lên thuyền, trực tiếp nằm trên tatami, một tay che trên trán mình, che đi gần như cả khuôn mặt.
Mục Uyển nhìn hai cây kem trong tay, thở dài một hơi, nhìn trên bờ phía bên cạnh.
Con người thật sự rất kỳ lạ, khi cô ở trên bờ thì nhìn phong cảnh trên sông.
Khi cô ở trên thuyền, thì lại nhìn phong cảnh trên bờ.
Buổi tối cô đi ăn cơm với bảo vệ trưởng, không muốn dẫn Hạng Thịnh Duật theo.
Cô đi chợ đen là để tìm tử sĩ, tuy trước mắt không phải đối phó anh ta, nhưng, sau này thì chưa chắc, để Hạng Thịnh Duật biết, sẽ giống như cô cởi hết quần áo đứng trước mặt anh ta vậy.
Mục Uyển lại thở dài một hơi.
Hạng Thịnh Duật đột nhiên ngồi dậy, Mục Uyển hoảng sợ.
Hạng Thịnh Duật liếc nhìn kem trong tay cô: “Nhanh như vậy đã ăn không vô rồi?”
"Có chút ngán." Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật lấy cây kem ăn được một nửa trong tay cô qua, cắn một miếng: "Vẫn còn được."
Mục Uyển nhìn dáng vẻ trông vô hại của anh ta bây giờ, cảm thấy kỳ lạ: "Anh đến đây, là để tìm tôi sao?"
Hạng Thịnh Duật sững lại, vẻ mặt có chút không tự nhiên, cúi mắt xuống: "Tìm em, có phải em nghĩ nhiều rồi không?"
Cô cũng cảm thấy là mình suy nghĩ nhiều rồi.
Hạng Thịnh Duật ước gì cô cút xéo khỏi Quốc, lúc trước anh ta từng nói muốn cô đi, sao còn có thể đến đây tìm cô chứ.
Nhưng mà, cô vẫn cảm thấy kỳ lạ.
Anh ta không phải đến tìm cô, lại chỉ chốc lát biết đượch hướng đi của cô.
"Anh. . ."
"Tôi cái gì?" Hạng Thịnh Duật cắt ngang lời của cô: “Tôi đến gặp một người bạn, trùng hợp em cũng đến đây, thuận tiện muốn địa chỉ của em."
Mục Uyển nhíu mày.
Nếu cô nhớ không nhầm, sau khi anh ta nhìn thấy cô, đã nói rằng, nếu cô không gọi điện thoại cho anh ta, thì cô chết chắc rồi.
Thuận tiện, trùng hợp?
Bây giờ Hạng Thịnh Duật càng che giấu, cô càng nghi ngờ hơn.
Nhưng cô cũng không muốn nói ra, cho dù nói ra, Hạng Thịnh Duật vẫn sẽ phủ nhận, cô nói ra không có ý nghĩ gì cả.
Trước kia, cô cảm thấy Hạng Thịnh Duật không thể nào thích mình, Hạng Thịnh Duật chỉ vì nghiệt duyên, chơi đùa cô, kích thích cô mà thôi, đương nhiên cũng có khả năng là vì năm năm trước cô từng từ chối anh ta, cho nên anh ta ôm hận trong xong, bây giờ chuẩn bị trả thù.
Nhưng hành động của anh ta bây giờ, thật sự giống như thích cô.
Là anh ta cố ý giả vờ sao?
"Nhìn tôi làm gì?" Hạng Thịnh Duật hỏi.
"Lúc tôi lên máy bay đến đây đã từng nghĩ, anh có thể sẽ đến tìm tôi hay không, tôi từng mong chờ anh đến tìm tôi.” Mục Uyển dò xét nói, nhìn Hạng Thịnh Duật.
Hạng Thịnh Duật ngẩn người. Trong con ngươi lóe lên chút dao động, nhưng chỉ là trong nháy mắt, cong môi lên: "Nói dối ngày càng trôi chảy rồi, mắt cũng không chớp một cái, nhưng mà, cho em một ý kiến, đừng dùng loại ánh mắt này nhìn tôi chằm chằm, em muốn biết đáp án gì, tôi nói với em."
Mục Uyển nhìn dáng vẻ cà lơ phất phơ này của anh ta, chỉ biết anh ta lại trang bị đầy đủ rồi, cô không thể dò xét ra điều gì cả.
"Anh hẹn với bạn mình là buổi trưa hay buổi tối?" Mục Uyển hỏi.
"Làm sao vậy?" Hạng Thịnh Duật lười nhác hỏi, nửa tựa trên tatami.
"Tôi đến đây có việc phải làm, vừa muốn dính một chỗ với anh, lúc anh đi làm việc, tôi cũng đi làm việc, không làm chậm trễ lẫn nhau." Mục Uyển nói, học dáng vẻ của anh ta cong môi lên.
Hạng Thịnh Duật yên lặng nhìn Mục Uyển.
Dáng vẻ giả vờ này của cô, anh đặc biệt thích, ăn khớp với toàn bộ tưởng tượng của anh với cô.
Sau này cô ở bên cạnh Hình Thiên, dáng vẻ giả vờ dịu dàng, không hợp với dáng vẻ trái ớt nhỏ của cô chút nào.
"Muốn dính một chỗ với tôi vậy sao?" Hạng Thịnh Duật tà mị hỏi lại lần nữa.
Mục Uyển cười nhưng không nói.
Giữa hai người, hình thành sự đối lưu điện tử, giống như đang chiến đấu, cũng giống như đang truyền tin tức, không nói gì, cũng đã đối chiến mấy trăm hiệp.
"Cho em một cơ hội, có thể dính một chỗ với tôi, tôi làm việc, em đi theo, em làm việc, tôi đi theo." Hạng Thịnh Duật cười nói, giống như nhìn thấy toàn bộ âm mưu của cô vậy, sau khi trả lời, còn rất đắc ý huênh hoang, mang theo cảm giác chèn ép.
Mục Uyển không cười nổi nữa: “Buổi tối tôi phải gặp một người bạn, anh đi theo không tiện."
"Không phải nói muốn dính một chỗ với tôi sao? Lại là nói dối à, sau này nối dối hoàn hảo một chút, giây tiếp theo đã bị đâm thủng rồi, thật không thú vị." Hạng Thịnh Duật nói, ăn hết cây kem, sâu xa nhìn cô.
Mục Uyển không biết nên trả lời anh ta thế nào.
Loại ánh mắt nhìn thấu cô của anh ta cũng khiến cô không thoải mái, xoay mặt đi, đưa lưng về phía anh ta hít sâu một hơi.
Mặc dù cô không nói, mặc dù cô muốn che giấy, với năng lực của Hạng Thịnh Duật, anh không thể nào không điều tra ra được.
"Tôi đuổi Hắc Muội rồi." Mục Uyển nói, yên tĩnh nhìn về phía xa.
Ánh mặt trời thật đẹp, có chút lấp lánh.
Cô hơi nheo mắt lại, tiếp tục nói: “Tôi đến đây thuê nhân tài thích hợp."
Hạng Thịnh Duật cong môi: "Chợ đen à?"
Mục Uyển nhìn về phía anh ta."Phải"
"Tìm người, dùng để đối phó tôi sao?" Hạng Thịnh Duật trực tiếp hỏi, nguy hiểm tầng tầng lớp lớp.
"Cho dù tôi thuê một trăm người của chợ đen, cũng không phải là đối thủ của anh, tôi chỉ muốn thuê hai người, giúp tôi làm chút việc, về phần làm chuyện gì, bây giờ tôi vẫn chưa nghĩ xong." Mục Uyển bình tĩnh nói.
"Hai người? Có chút ít, thuê sáu đi, tôi ra tiền." Hạng Thịnh Duật nói, hai tay khoanh lên ngực, dựa trên lan can, ngáp một cái, lại mang theo cảm giác lười nhác: "Tôi ngủ một lát trước, cả đêm không ngủ rồi, muốn lên bờ thì nói cho tôi biết."
Anh ta lại ngáp một cái, nhắm mắt lại.
Mục Uyển có chút đăm chiêu nhìn anh ta, vẫn không thu mắt lại đã thấy anh mở mắt ra nhìn cô chăm chú, mày hơi nhíu lại: "Người trên chợ đen, ít nhất cũng phải ba tỷ một người, tiền của em dùng đủ không, tiền từ đâu ra vậy?"
Cô vốn muốn bán đi súng Lôi Âm của anh ta, lúc trước đã đồng ý cho Bobby khẩu súng đó, nhưng Bobby đã đi theo Hạng Thịnh Duật rồi, cô cũng không cần cho Bobby nữa, bán được hơn ba trăm tỷ, cô cũng có đủ tiền.
Sau đó, Hình Thiên cho cô mười lăm tỷ, cô tạm thời không bán súng Lôi Âm, giữ lại phòng thân, đợi không cần nữa lại bán, trả tiền lại cho Hình Thiên.
Hạng Thịnh Duật thấy cô không nói lời nào, gọi điện thoại đi: "Điều tra trên tài khoản của Mục Uyển có bao nhiêu tiền, nói chi tiết rõ ràng cho tôi biết trong vòng một phút."
Mục Uyển thở dài một hơi: "Hình Thiên cho tôi thêm mười lăm tỷ."
Hạng Thịnh Duật không vui, đá một cước lên chân bàn.
Cái bàn phát ra âm thanh chói tai.
Anh ta xanh mặt đỏ mắt: "Em và anh ta đã ly hôn rồi, không có liên quan nửa đồng tiền nào, tôi mua một cây kem cho em cũng không được, em lấy của anh ta mười lăm tỷ? ! ! !"