Chương 810: Chấp Niệm Quá Sâu, Oán Hận Quá Nặng
CHƯƠNG 810: CHẤP NIỆM QUÁ SÂU, OÁN HẬN QUÁ NẶNG
“Vừa nãy tiểu Nguyệt đang tắm, tiểu Bảo đã tắt công tắc máy bơm nước.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
Tống Tâm Vân hơi dừng lại, khó tin nhìn Cố Lăng Kiệt: “Nó thật sự làm vậy sao?”
“Lúc Chu Hân Ly còn sống vẫn luôn châm ngòi quan hệ tiểu Bảo và tiểu Nguyệt. Năm đó Chu Hân Ly đổ oan cho con, hại chết mấy người anh em của con. Tiểu Nguyệt vì cứu con nên đã bắt cóc tiểu Bảo, muốn bức bách Chu Hân Ly nói ra sự thật nhưng cô ta tình nguyện không cần tiểu Bảo cũng không tình nguyện nói ra sự thật cứu con.”
“Vậy cuối cùng sao con thoát ra được? Không phải Chu Hân Ly bán đứng Thịnh Đông Quang để cứu con sao?” Tống Tâm Vân cũng không biết rõ chuyện năm đó.
“Chu Hân Ly bán đứng Thịnh Đông Quang là vì tiểu Nguyệt đi tìm Tô Khánh Nam, tất cả những điều Chu Hân Ly làm đều là vì để có được sự yêu mến của Tô Khánh Nam. Cuối cùng, Chu Hân Ly bị đưa vào viện tâm thần nhưng tiểu Bảo vẫn luôn nhớ mình bị Bạch Nguyệt bắt cóc. Cho nên nó mới hận Bạch Nguyệt thấu xương.” Cố Lăng Kiệt giải thích.
Tống Tâm Vân đã hiểu: “Cho nên con định làm thế nào?”
“Tiểu Bảo làm hại tiểu Nguyệt lần một sẽ có lần hai, lần hai sẽ có lần ba. Cho dù trước mặt chúng ta nó không làm gì nhưng trên thực tế, chớp mắt một cái nó liền làm chuyện xấu. Cho nên nó không thể ở lại bên chúng ta được nữa.” Cố Lăng Kiệt thấp giọng nói.
“Nhưng nếu con đưa thằng bé đi thì nỗi oán hận của nó với các con sẽ càng thêm sâu đậm.”
“Con có tìm thêm người quản thúc nghiêm khắc hơn ở bên cạnh mẹ, nó có người bảo vệ sẽ càng trắng trợn hơn, không kiêng dè gì. Con không cần nó có triển vọng, chỉ hy vọng nó có thể bình an một đời, con cũng sẽ cho nó đủ tiền để sống một cuộc sống đầy đủ. Nhưng một khi nó phạm sai lầm, con quyết sẽ không nuông chiều.” Cố Lăng Kiệt xác định.
Tống Tâm Vân gật đầu.
Tiểu Bảo hại Bạch Nguyệt lần đầu tiên, bà có thể bảo đảm nhưng mới qua một đêm tiểu Bảo đã hại Bạch Nguyệt lần thứ hai. Bà có lòng nhưng cũng không có mặt mũi tiếp tục giữ tiểu Bảo ở lại.
Cố Lăng Kiệt tìm thấy tiểu Bảo đang trốn trong phòng làm việc liền đi về phía thằng bé.
Tiểu Bảo nơm nớp lo sợ đứng đó, sợ hãi nhìn Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt ngồi xổm xuống trước mặt thằng bé: “Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm về việc làm sai của mình.”
“Là dì ta bắt cóc con trước, vì sao dì không phải chịu trách nhiệm?” Tiểu Bảo mất bình tĩnh nói.
“Dì có làm hại con không? Không có, nếu như dì thật sự bắt cóc con thì vì sao lại thả con đi, bắt cóc con chẳng qua chỉ là kế hoạch tạm thời mà thôi. Những điều này bây giờ con chưa hiểu được, bố hy vọng sau này lớn lên con có thể hiểu. Lát nữa sẽ có người tới đón con đi.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
Tiểu Bảo lo lắng: “Bố, bố không cần con nữa sao?”
“Nếu như không cần con thì bố sẽ không quan tâm con nữa. Bố chỉ hy vọng con có thể trở thành một người ngay thẳng, chính trực, dùng sự thông minh của mình vào chuyện đúng đắn chứ không phải dùng để hại người. Người dẫn dắt con sau này là một quân nhân ưu tú, cậu ấy sẽ dạy con học võ, mưu lược, khơi thông nhân sinh quan, giá trị quan đúng đắn. Mỗi tuần bố sẽ gọi điện cho con.” Cố Lăng Kiệt đứng lên nói.
Tiểu Bảo mím môi, nắm chặt tay, nó nhìn ra được Cố Lăng Kiệt đã quyết định rồi, có cầu xin cũng không có tác dụng: “Bố đừng hối hận.”
Cố Lăng Kiệt nhìn thấy sự tàn độc trong mắt tiểu Bảo, con ngươi thâm thúy trầm xuống: “Đừng làm chuyện gì khiến bản thân phải hối hận, một khi phạm sai lầm bố tuyệt đối sẽ không nhân nhượng.”
Tiểu Bảo hừ lạnh một tiếng rồi ra khỏi phòng.
Bạch Nguyệt tắm xong đi ra nhìn thấy tiểu Bảo đang nổi giận đùng đùng.
Cô không thích đứa bé này, vô cùng không thích, cô luôn cảm thấy nó không giống một đứa bé, trên lưng đeo quá nhiều cừu hận và sát khí.
Nhưng nó vẫn là một đứa bé cho nên cô sẽ cố gắng bao dung tha thứ cho trò đùa dai của nó.
“Tiểu Nguyệt, ra ăn sáng thôi.” Tống Tâm Vâm nhẹ nhàng nói.
“Vâng.” Bạch Nguyệt trả lời, nhìn thấy tiểu Bảo đi vào bếp.
Tống Tâm Vân đi múc cháo, Bạch Nguyệt cũng vào theo nhưng lại không thấy bóng dáng tiểu Bảo đâu.
“Hôm nay mẹ làm cháo trứng muối thịt nạc còn có món bánh trứng gà con thích đó, trước kia con thích ăn món bánh trứng gà mẹ làm lắm.” Tống Tâm Vân khẽ cười.
Tống Tâm Vân cuộn bánh trứng gà trong nồi vào đặt lên đĩa.
“Mẹ, tiểu Bảo đã ăn sáng chưa?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Thằng bé ăn rồi, lúc các con đi chạy bộ ấy.” Tống Tâm Vân đáp.
Bạch Nguyệt hơi cười, không cầm bát, đi ra ngoài.
Cô đi tìm Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt đang chuẩn bị tắm.
“Lăng Kiệt, có chút chuyện em muốn nói với anh.” Bạch Nguyệt nói.
“Ừ, em nói đi, chuyện gì thế?” Cố Lăng Kiệt cởi quần áo, để lộ ra thân trên cứng chắc.
Cô nhìn lướt qua, khi nhìn lại không tự giác đỏ mặt, cụp mắt xuống nói: “Ban nãy em nhìn thấy tiểu Bảo vào bếp, khi em vào theo thì lại không thấy nó đâu nữa.”
Cố Lăng Kiệt nghe ra manh mối, lại mặc quần áo vào: “Em nghi ngờ nó động tay động chân vào đồ ăn sáng?”
“Tạm thời em vẫn chưa thể xác định nhưng trước khi vào bếp thằng bé nhìn em bằng ánh mắt rất oán hận, nếu không làm gì tại sao lại phải ra ngoài từ cửa sổ?” Bạch Nguyệt suy đoán.
“Xuống dưới xem xem.” Cố Lăng Kiệt nói, vẻ mặt ngưng trọng xuống lầu.
Lần này, Cố Minh Bảo đã chạm đến giới hạn của anh rồi.
Anh nhìn bữa sáng trên bàn ăn rồi hỏi Tống Tâm Vân: “Tiểu Bảo đâu mẹ?”
Tống Tâm Vân nhìn xung quanh, khó hiểu: “Vừa nãy vẫn còn ở đây mà.”
Cố Lăng Kiệt ra ngoài nhìn thấy Cố Minh Bảo đang ở bên hồ, anh liền đi về phía thằng bé.
Cố Minh Bảo nhìn thấy Cố Lăng Kiệt tới, co chân bỏ chạy.
Cố Lăng Kiệt gọi điện thoại: “Bắt Cố Minh Bảo lại.”
Không lâu sau, Cố Minh Bảo bị ám vệ ở trong bóng tối bắt lại đưa về biệt thự.
Tống Tâm Vân ngạc nhiên nhìn Cố Lăng Kiệt: “Làm sao vậy?”
Cố Lăng Kiệt nhìn chằm chằm Cố Minh Bảo: “Ăn đồ ăn sáng trên bàn.”
“Con không ăn, con đã ăn sáng rồi.” Cố Minh Bảo trừng mắt nói.
“Bố biết con ăn rồi, ăn tiếp.” Cố Lăng Kiệt ra lệnh.
“Cố Lăng Kiệt, bố muốn hại chết con sao? Nhất định là bố đã hạ độc vào đồ ăn sáng rồi muốn con trúng độc mà chết đúng không?” Cố Minh Bảo oán hận nói.
Cố Lăng Kiệt tức giận đứng dậy: “Nếu muốn giết con thì bố chỉ cần công phu một giây, không cần phải hạ độc phức tạp làm gì. Độc này là ai hạ, trong lòng con tự biết rõ.”
Tống Tâm Vân sợ ngây người, nhìn Bạch Nguyệt: “Có ý gì?”
“Có ý gì mẹ hãy hỏi nó.” Cố Lăng Kiệt nói xong, sắc bén nhìn Cố Minh Bảo: “Nếu đã dám làm tại sao không dám nhận, con không phải tự cho rằng mình làm chuyện đúng đấy chứ? Đến dũng khí thừa nhận cũng không có, chính nghĩa ở đâu?”
“Đúng, con nói, là con đã cho thuốc chuột vào đấy, các người đều đáng chết.” Cố Minh Bảo hùng hồn nói.
Tống Tâm Vân tát lên mặt Cố Minh Bảo một cái.
Cố Minh Bảo kinh ngạc nhìn Tống Tâm Vân: “Bà nội.”
“Ta không phải bà nội cháu, ta không có đứa cháu như cháu, còn bé như này mà con đã biết cách giết người rồi, lớn lên sẽ còn thế nào nữa. Nếu không phải Bạch Nguyệt có đề phòng mà ăn bữa sáng cháu đã cho thuốc chuột vào thì đã thật sự chết người rồi.” Tống Tâm Vân mất bình tĩnh nói.
“Là bọn họ có lỗi với cháu trước.” Cố Minh Bảo không cảm thấy mình sai mà ngược lại còn thêm oán hận.