Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 626: Thích Là Thế Nào Chương 626: Thích Là Thế Nào​




Hoa Tiên cười dịu dàng với “Nam Cung Nguyệt” và đứng lên, hai tay đặt ở trước bụng, lập tức duy trì vẻ tao nhã, nhẹ nhàng nói: "Cô cảm thấy dáng vẻ của tôi so với Lưu San thế nào?"
"Lưu San nhiều lắm chỉ là xinh đẹp, làm người ta nhìn cảm thấy rất thoải mái. Mà cô có vẻ đẹp khiến người ta kinh ngạc. Cho dù là em gái cô cũng không thể có vẻ mặt xuất chúng, khí chất trong sáng như cô. Nếu không phải bởi vì cô ẩn cư lâu ở nước M không ra ngoài, nếu không thân phận người đẹp đứng đầu nước M sẽ thuộc về cô mà không phải là Hoa Nhi." “Nam Cung Nguyệt” nhìn cô ta nói với vẻ thương tiếc.
"Vậy cô cảm thấy dáng người và tính tình của tôi so với Lưu San lại thế nào?" Hoa Tiên hỏi lại lần nữa.
"Dáng người của các cô tương tự nhau. Cô ta đầy đặn hơn cô một chút, cũng cao hơn một chút. Nói về tính tình thì cô ta ngay thẳng, vừa nhìn đã biết từ nhỏ sống trong hoàn cảnh không buồn không lo, hơi ngây thơ lãng mạn, hơi tùy hứng, có chút thân thiện, hiền hoà, làm người ta ở chung cảm thấy thoải mái và tự nhiên. Nhưng cô gái như thế thì trên đường đầy rẫy. Mà cô lại có tính tình dịu dàng, có dũng có mưu, biết tiến biết lui, làm người tâm lý, khí thế lại thành thục, nhìn xa trông rộng, quyết đoán, là người vợ hiền mà đám đàn ông hy vọng có thể cưới về nhất."
"Xét về bối cảnh thì tôi là con gái đầu trong một gia tộc rất lớn ở nước M, cho dù không cao quý bằng công chúa nhưng cũng chỉ kém hơn một chút mà thôi. Mà Lưu San, cô ta sinh ra trong một gia đình trung lưu bình thường. Tôi không hiểu tôi có điểm nào không bằng cô ta?" Hoa Tiên nói với vẻ đau khổ lại động lòng người. Ngay cả khi tức giận cô ta cũng dịu dàng như nước, vẻ nhẫn nhịn, kiên cường này, đừng nói là đàn ông, cho dù phụ nữ nhìn thấy cũng sẽ đau lòng theo.
"Cô không có cách nào làm cho đàn ông thứ họ muốn. Dù sao, đối với đàn ông thì ăn được vẫn thực tế hơn so với vĩnh viễn chỉ có thể nhìn." “Nam Cung Nguyệt” trầm giọng nói.
"Bây giờ tôi đã có thể quan hệ rồi, chỉ là sinh con sẽ có nguy hiểm thôi. Nhưng tôi có thể tìm người đẻ hộ. Bây giờ y học phát triển, lấy trứng ra là được, không phải sao?" Hoa Tiên đỏ mắt, mí mắt rũ xuống có vẻ yếu đuối, siết chặt nắm tay. Bởi vì da cô ta trắng nõn nên có thể nhìn thấy rõ ràng gân xanh trên cổ.
“Nam Cung Nguyệt thương tiếc vuốt ve đầu cô ta, nhẹ nhàng nói: "Nhưng Thẩm Diên Dũng không biết? Anh ta nghĩ là cô không thể."
Hoa Tiên ngẩng đầu, đáng thương nhìn “Nam Cung Nguyệt”: “Bây giờ trong lòng Thẩm Diên Dũng đều là Lưu San, nếu như tôi nói tôi có thể quan hệ, anh ấy không chỉ không muốn quan hệ với tôi, còn có thể đẩy tôi ra ngoài ngàn dặm. Tôi hiểu anh ấy rất rõ."
“Nam Cung Nguyệt” im lặng một lát mới nhìn thẳng vào Hoa Tiên, hỏi: "A Tiên, cô thật thích anh ta sao?"
Trong mắt Hoa Tiên rơi xuống từng giọt nước mắt như từng hạt đậu: “Gia tộc của tôi không thể không có anh ta. Mà thỏa thuận giữa tôi và anh ta chỉ còn có một năm nữa thôi. Tôi lo lắng anh ta sẽ vứt bỏ tôi mà kết hôn với Lưu San, vậy về sau, tôi không biết... Tôi nên đi đâu nữa, tôi sẽ trở thành kẻ có tội đối với gia tộc."
"Không quan tâm những điều đó, tôi chỉ muốn biết cô có thật lòng thích anh ta không?" “Nam Cung Nguyệt” hỏi tới.
Hoa Tiên lắc đầu: “Tôi không biết, tôi thật sự không biết. Tiểu Nguyệt, trước đây tôi chưa từng nghĩ qua vấn đề này. Trước đây tôi lấy anh ấy, ngoại trừ muốn dựa vào quyền thế, còn là bởi vì anh ấy không ngại tôi không thể ngủ cùng đàn ông. Tôi và anh ấy đạt được thỏa thuận về điểm này, cho nên anh ấy không cưới công chúa mà cưới tôi. Tôi cho rằng tôi sẽ sống cùng anh ấy kính trọng nhau cả đời như vậy, tôi cũng hưởng thụ cuộc sống khi trở thành vợ của tổng thống, làm bạn với quyền thế và vinh quang. Tôi thích đứng chung, kề vai chiến đấu với anh ấy. Anh ấy là một bạn liên minh đặc biệt ra sức và khiến người ta có cảm giác an toàn. Mãi đến khi..."
Trong mắt Hoa Tiên lóe lên sự thâm độc nhưng được che giấu trong sự đau khổ của cô ta, nói tiếp: "Tôi phát hiện ra Lưu San tồn tại. Thẩm Diên Dũng nuôi cô ta ở trong biệt viện và thường tới thăm cô ta. Sau khi tôi phát hiện ra, anh ấy không ngờ lại trực tiếp ngả bài với tôi, nói đó là người phụ nữ anh ấy thật sự muốn kết hôn trong tương lai, giữa bọn họ còn có một đứa con trai. Tôi rất lo cô ta sẽ phá hỏng sự cân bằng giữa tôi và Thẩm Diên Dũng, cho nên nửa năm trước, tôi lại xui khiến bà Diêu. Bà Diêu trở về xui khiến thượng tá Diêu. Thượng tá Diêu căn dặn thủ hạ của mình là người của Vô Hình đi ám sát Lưu San. Nhưng cô ta thật tốt số, không ngờ lại sống sót trở về, còn làm cho thượng tá Diêu chết dưới quân pháp."
"Lần ám sát này là cô trực tiếp đứng ra sao?" “Nam Cung Nguyệt” lo lắng hỏi, quan sát Hoa Tiên.
"Tôi không có, nhưng tôi gọi điện thoại cho thượng tá Đường ngầm ám chỉ Lưu San là yêu nghiệt hại nước hại dân, ông ta hẳn thấy rõ tâm tư của tôi, cho nên phái lính đánh thuê đi ám sát Lưu San. Bây giờ Thẩm Diên Dũng bắt được lính đánh thuê, lấy sự thông minh của anh ấy sẽ nhanh chóng có thể điều tra ra được tới trên đầu thượng tá Đường thôi. Tôi lo lắng thượng tá Đường sẽ khai ra tôi, vậy thì tôi chắc chắn sẽ tiêu đời." Hoa Tiên chán chường ngồi xuống ghế và đỡ trán thở dài, có vẻ sợ hãi bất an.
“Nam Cung Nguyệt” ngồi xổm ở trước mặt Hoa Tiên, cầm bàn tay lạnh như băng của Hoa Tiên, dịu dàng nhìn cô ta: “Nếu như bị anh ta phát hiện, tôi sẽ dẫn cô đi, chúng ta đi tới một nơi không có người nào quen biết chúng ta, khẳng định có thể sống hạnh phúc."
"Còn gia tộc của tôi thì làm thế nào? Tôi sẽ trở thành kẻ có tội đối với gia tộc." Nước mắt Hoa Tiên tuôn rơi, nói.
"Cô đã vì gia tộc của cô mà gánh vác quá nhiều rồi, cô luôn suy nghĩ cho gia tộc của cô như vậy đã đủ rồi, không phải sao? Cô cũng nên suy nghĩ cho bản thân mình." Vành mắt của “Nam Cung Nguyệt” cũng đỏ lên: “Hay là cô đã yêu Thẩm Diên Dũng?"
Hoa Tiên im lặng và nhắm mắt lại, nước mắt càng tuôn ra nhiều hơn: “Tôi không biết, tôi không hiểu, tôi cho rằng tôi không có tình cảm, không yêu thích, nhưng tôi ghét Lưu San, đặc biệt ghét. Mỗi đêm Thẩm Diên Dũng đều ở trong phòng của cô ta. Tôi nghe được tiếng vui cười của bọn họ. Từ trước đến nay Thẩm Diên Dũng chưa từng cười với tôi như vậy, cũng chưa từng dịu dàng, nuông chiều tôi, nhưng anh ấy luôn tươi cười, nuông chiều Lưu San. Mỗi ngày cô ta có thể ngủ thẳng đến trưa mới dậy, lại tiếp tục ngủ, mỗi ngày có thể chẳng làm chuyện gì cả, ở trong phòng nghịch máy tính. Nhưng cho dù cô ta là một kẻ vô dụng thì Thẩm Diên Dũng vẫn yêu cô ta như vậy. Tôi không hiểu, lẽ nào tôi lại thua một kẻ vô dụng sao?"
Hoa Tiên hơi kích động, nhưng vẻ mặt vẫn không có vẻ gì dữ tợn, chỉ khóc càng làm cho người ta thấy tan nát cõi lòng.
Người đẹp ngay cả khóc cũng đẹp như thế, nghẹn ngào một lúc thì tâm trạng mới dịu xuống, nhìn về phía “Nam Cung Nguyệt”: “Tôi tham lam quyền uy của mình bây giờ, tôi muốn giữ anh ấy ở bên cạnh. Tôi không biết điều này có phải là yêu không? Tôi không hiểu."
“Nam Cung Nguyệt” hiểu rõ, Hoa Tiên đúng là yêu Thẩm Diên Dũng, hơn nữa còn yêu sâu đậm mà không hề hay biết.
Cô ta đứng lên và ấn Hoa Tiên dựa vào trong ngực mình, lạnh lùng nhìn về phía trước: “Điều cô muốn chính là điều tôi sẽ làm, bất kể cô muốn gì, tôi đều sẽ lấy đến cho cô. A Tiên đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cô, làm hậu thuẫn vĩnh viễn của cô. Cô hãy bình tĩnh lại, sau đó nói cho tôi biết, cô muốn tôi làm thế nào?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK