Chương 807: Một Dao Yêu Thương
CHƯƠNG 807: MỘT DAO YÊU THƯƠNG
Cố Lăng Kiệt nhìn ra được, bà vẫn có định kiến với Bạch Nguyệt.
Ánh mắt trở nên sâu xa.
"Lúc ấy con không từ mà biệt, lựa chọn cái chết, chắc chắn cô ấy rất khó chịu, dù sao, cô ấy cũng đã cố gắng lâu như vậy rồi, cho nên cô ấy lựa chọn quên đi quá khứ. Con của quá khứ, là sống vì đất nước, con của bây giờ, muốn sống vì cô ấy, cô ấy đã hy sinh vì con quá nhiều rồi." Khi Cố Lăng Kiệt nói đến Bạch Nguyệt, giọng nói sẽ trở nên nhẹ nhàng.
Trong mắt Tống Tâm Vân có chút xúc động: "Là chúng ta nợ con bé, phía Tiểu Bảo con yên tâm đi, mẹ sẽ nuôi lớn nó, dạy dỗ hành vi của nó, cố gắng dạy nó trở thành một người tốt.”
"Lúc trước khi Tiểu Nguyệt đi cũng đã suy nghĩ đến tâm trạng của mẹ, cô ấy sợ sẽ khó chịu, cho nên bảo người đưa Tiểu Bảo đến bên cạnh mẹ, cô ấy hy vọng mẹ có thể vui vẻ, nếu bây giờ cô ấy làm mẹ không thoải mái, cũng hy vọng mẹ có thể thông cảm." Cố Lăng Kiệt thấp giọng nói.
Tống Tâm Vân đỏ mắt: "Mẹ chỉ cảm thấy, vì sao một người có thể lý trí đến tuyệt tình như vậy?"
"Tuyệt tình chưa hẳn là không có tình cảm, khả năng có thể xảy ra của tình huống mà cô ấy phân tích là tám mươi phần trăm, cô ấy chỉ muốn giảm đi những lo sợ không đâu thôi." Cố Lăng Kiệt khuyên nhủ.
"Con bé là người con yêu nhất, chắc chắn con sẽ nói giúp con bé."
"Cho dù không phải yêu nhất, con cũng hiểu được cô ấy nói rất có lý, tình cảm của mẹ với Tiểu Bảo không giống vậy, bây giờ sẽ cảm thấy Tiểu Bảo bị uất ức, nếu sau này, cô ấy và Tiểu Bảo có mâu thuẫn, mẹ sẽ càng thiên vị Tiểu Bảo, tình cảm sẽ mất dần đi khi xảy ra chuyện, cô ấy chỉ vì giữ lại hiện tại mà thôi." Cố Lăng Kiệt lý trí nói.
"A." Âm thanh hoảng sợ của Tiểu Bảo vang lên.
Tống Tâm Vân lập tức mở cửa đi ra, nhìn thấy Tiểu Bảo đang nằm trên mặt đất không động đậy.
Cố Lăng Kiệt cũng đi ra, ánh mắt đầu tiên, anh nhìn thấy Bạch Nguyệt đang đứng trên hành lang: "Sao vậy?"
"Tự nó lăn xuống từ trên cầu thang." Bạch Nguyệt giải thích.
Tiểu Bảo ngồi dậy, trên cánh tay, trên đùi, trên lưng đều bị quẹt bị thương, nó chỉ vào Bạch Nguyệt: "Là cô, là cô đẩy cháu xuống, vì sao cô muốn đẩy cháu?"
Tống Tâm Vân nhìn về phía Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt nở nụ cười, nói với Tống Tâm Vân: "Mẹ tin nó, không tin con?"
"Nó cũng đã bị thương rồi mà con còn cười được sao." Tống Tâm Vân không bình tĩnh nói.
Bạch Nguyệt cũng tức giận: "Xin hỏi mẹ có thể phân biệt được ý nghĩa của nụ cười không? Nụ cười này của con không phải vì vui sướng khi người gặp họa, mà là thất vọng với mẹ, ngoài ra, cho dù có cười thật cũng là chuyện đương nhiên, bởi vì nó hãm hại con, tốt bụng cũng phải phân biệt rõ ràng đối tượng, mẹ có từng nghe chuyện xưa của nông dân và rắn chưa."
"Con nhanh mồm nhanh miệng, mẹ nói không lại con." Tống Tâm Vân đỡ Tiểu Bảo đứng lên: "Cháu bị thương sao? Đau ở đâu? Bây giờ bà nội dẫn cháu đến bệnh viện."
Tống Tâm Vân nắm tay của Tiểu Bảo dẫn đi.
Bạch Nguyệt khẽ nở nụ cười.
Cô không cần phải tức giận, nhìn về phía Cố Lăng Kiệt: "Anh cũng cho rằng do em làm sao?"
"Anh tin là nó tự mình ngã xuống, em không cần thiết phải đẩy nó, nó đổ lỗi cho em thì có thể có lợi, lợi ích chính là Tống Tâm Vân sẽ hiểu lầm em và yêu thương nó." Cố Lăng Kiệt hiểu rõ nói.
Trong lòng Bạch Nguyệt có một chút ấm áp, cũng không tức giận nữa.
Cô tới đây là vì Cố Lăng Kiệt, cho nên, chỉ cần Cố Lăng Kiệt hiểu cô là được rồi, những người khác cô không cần, đương nhiên cũng không cần quan tâm cảm xúc và hiểu lầm của người khác với cô.
"Có lẽ thằng bé này đã chuẩn bị xong kế hoạch từ lâu, lúc em ra khỏi cửa nhìn thấy nó đang đứng ở đầu cầu thang, nó oán hận nhìn em, sau đó tự mình ngã xuống." Bạch Nguyệt giải thích.
"Tiểu Nguyệt, em là nhà tâm lý học, em cảm thấy, loại hình huống này của thằng bé nên làm sao đây?"
"Khó tháo gỡ, nguyên nhân nó làm như vậy là bắt nguồn từ chứng cuồng loạn vì căm hận em, hơn nữa, vì trả thù em, nó không tiếc làm mình bị thương, là một người có thể nhẫn tâm với cả bản thân mình, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng hơi thở độc ác trên người rất nặng, vì tránh để thù hận tăng lên, càng ít tiếp xúc thì càng tốt, cho nên, em thật sự không thể để nó ở bên cạnh." Bạch Nguyệt nhẹ nhàng nói.
Cố Lăng Kiệt gật đầu: "Anh biết nên làm như thế nào. Em ở nhà đợi anh một lát."
Cố Lăng Kiệt ra khỏi cửa, nhìn thấy bọn họ ở bên hồ, Tống Tâm Vân đang thoa thuốc cho Tiểu Bảo.
Cố Lăng Kiệt đi qua, nhận lấy thuốc trong tay Tống Tâm Vân, ngồi xổm xuống thoa cho Tiểu Bảo.
"Bố, thật sự là cô ta đẩy con xuống lầu." Tiểu Bảo tố cáo.
"Bố có lắp camera ở nhà, bố đã đi kiểm tra camera, nhìn thấy hình ảnh con đứng ở đầu cầu thang từ lâu, vừa nhìn thấy cô ấy đi ra, con đã tự mình ngã xuống." Cố Lăng Kiệt nặng nề nói.
Tiểu Bảo ngây ngẩn cả người, cẩn thận quan sát Cố Lăng Kiệt.
Tống Tâm Vân thấy dáng vẻ này của Tiểu Bảo, cũng đã biết thật giả, khuyên nhủ: "Tiểu Bảo vẫn còn là một đứa bé, khó tránh có chút tùy hứng, con đừng trách nó.
"Đứa nhỏ làm sai chuyện, chỉ vì nó còn nhỏ mà không trách phạt, chủ yếu là vì sự mềm lòng, yêu thương và không nỡ của người lớn, dần dần, đứa nhỏ sẽ cảm thấy, mình làm sai cũng không sao cả, bởi vì đã có người bảo vệ, yêu thương, cưng chiều rồi, sau này sẽ làm chuyện càng quá đáng hơn, thử nghiệm của nó, sẽ được lên cấp." Cố Lăng Kiệt lạnh lùng nói.
Sắc mặt của Tống Tâm Vân không tốt lắm: "Sau này mẹ sẽ dạy nó."
"Lần này mẹ không đành lòng phạt, lần sau mẹ vẫn sẽ không đành lòng, con chuẩn bị đưa Tiểu Bảo đi, để người ta dạy dỗ nghiêm khắc." Cố Lăng Kiệt nói.
"Không cần đâu bố, không cần đâu bố." Tiểu Bảo nôn nóng quỳ gối xuống đất: "Sau này Tiểu Bảo sẽ không làm thế nữa, sau này Tiểu Bảo sẽ nghe lời."
"Những lời này bố đã nghe con nói mấy năm trước rồi, kết quả thì sao? Con hận cô ấy, nhưng cô ấy vô tội, bố chưa từng thích mẹ con, mẹ con hại chết anh em của bố, còn luôn ẩn náu bên cạnh bố, bố không cần con sẽ hiểu rõ vào lúc này, chỉ hy vọng sau này khi con lớn lên có thể hiểu được." Cố Lăng Kiệt lạnh lùng đứng lên.
"Mẹ không cho con đưa thằng bé đi, con muốn ép mẹ chết sao? Tiểu Bảo không có bố mẹ đã rất đáng thương rồi, con muốn đưa nó đi đâu chứ? Lăng Kiệt, con không thể tàn nhẫn như vậy được." Tống Tâm Vân đi đến bên cạnh Tiểu Bảo, bảo vệ Tiểu Bảo.
"Không phải con tàn nhẫn, mà là đang đưa ra một sự lựa chọn đúng đắn, mẹ thương nó, nhưng sẽ hại nó đi sai đường.
"Con đưa nó đi sẽ không làm nó đi sai đường sao? Nó sẽ hận luôn cả con, để Tiểu Bảo ở bên cạnh mẹ đi, mẹ xin con." Tống Tâm Vân đau khổ nói.
Cố Lăng Kiệt vẫn mềm lòng, nhìn về phía Tiểu Bảo trong lòng Tống Tâm Vân : "Đây là cơ hội cuối cùng bố cho con, nếu con muốn làm chuyện xấu, bố bảo đảm, con sẽ mất đi tự do mãi mãi."
Tiểu Bảo gật đầu, cả người đều đang run rẩy, có tức giận, có nhịn nhục, có sợ hãi, còn có cả oán hận.
Cố Lăng Kiệt đi về, Bạch Nguyệt đang đùa giỡn với Thủ Thủ.
Cố Lăng Kiệt ngồi ở bên cạnh Bạch Nguyệt, nhìn cô nói: "Ngày mai anh sẽ dẫn em và Thủ Thủ về quân khu."
"Dẫn Tiểu Hạ theo luôn nhé, em cảm thấy tình cảm của cô ấy và Thủ Thủ tốt lắm, cô ấy cũng không có bạn trai, đến lúc đó tìm cho cô ấy một người trong quân khu." Bạch Nguyệt cười nói.
Tiểu Hạ lập tức đỏ mặt, thẹn thùng cúi đầu.
"Vậy Lâm Thư Lam thì sao?" Cố Lăng Kiệt hỏi.