Chương 520: Vì Yêu Cho Nên Hy Sinh
CHƯƠNG 520: VÌ YÊU CHO NÊN HY SINH
Bạch Nguyệt lắc đầu, cô hơi bối rối.
Không hiểu vì sao Cố Lăng Kiệt của bây giờ lại cho cô cảm giác xa lạ.
Cái loại cảm giác này trước đây cô chưa hề cảm nhận được từ Cố Lăng Kiệt.
Cô vẫn thích Cố Lăng Kiệt của trước đây, trầm tĩnh và nội tâm, khiến cho cô cảm thấy yên tâm.
Còn Cố Lăng Kiệt của hiện tại thì lại khiến cho cô cảm thấy phiền muộn và vô lý.
Cô biết rằng anh có lý do riêng của anh, cô không nên nghĩ anh như vậy.
Không nên nghĩ như vậy.
Tô Khánh Nam nhìn Bạch Nguyệt, anh dừng xe bên đường, quay nhìn cô: “Bạch Nguyệt, em có thể hứa với anh là em sẽ không yêu Hình Thiên không?”
“Em chỉ yêu mình Cố Lăng Kiệt. Cho dù là sống hay là chết thì cũng chỉ mình anh ấy là người đàn ông duy nhất em yêu. Anh ấy còn sống thì em sẽ chỉ yêu anh ấy, anh ấy không còn, em cũng chỉ yêu mình anh ấy.” Bạch Nguyệt nói với giọng chắc chắn.
Đồng thời cũng đánh tan hy vọng của Tô Khánh Nam.
Cô biết, để có thể mượn sức Tô Khánh Nam, cô nên cho anh hy vọng, như vậy sẽ dễ dàng hơn.
Nhưng cô không làm được như vậy.
Cô không thích dây dưa với người khác, không thích đùa giỡn tình cảm của người khác, lại càng không thích tạo hy vọng rồi lại thất vọng.
Cảm giác bị đùa giỡn, thất vọng như vậy bản thân cô đều đã trải qua.
Tô Khánh Nam cười buồn.
Anh hiểu lý do vì sao anh chỉ lưu luyến mỗi mình cô.
Phụ nữ thì anh đã quá quen thuộc, tâm tư của phụ nữ không thoát khỏi cặp mắt của anh, lý do vì sao họ nịnh nọt anh, lấy lòng anh, anh đều biết, và rất nhiều người không chung thủy, quen một lúc nhiều người để dự bị.
Duy chỉ có cô.
Chỉ cần người đó là người cô yêu, yêu đơn thuần, vì yêu mà cô có thể bất chấp tất cả.
Rốt cuộc vì sao anh lại để vuột mất cô.
“Em muốn đi đâu? Để anh đưa em đi.” Tô Khánh Nam trầm giọng nói.
“Phía bên anh không sao chứ?” Bạch Nguyệt lo lắng nói.
Mắt Tô Khánh Nam sâu thẳm: “Nếu có một ngày anh vì em chết, vậy em có nhớ anh không?”
Bạch Nguyệt mím môi không lên tiếng.
Tô Khánh Nam khẽ cười, mắt anh như bị cái gì đó che khuất: “Nếu như em đã không nhớ anh thì chuyện anh chết hay sống cũng đâu cần quan tâm?”
Bạch Nguyệt quay mặt nhìn ra cửa sổ, đưa tay lau đi giọt nước mắt vừa chảy xuống má cô.
Tô Khánh Nam vẫn nhìn cô.
Anh biết cô dễ mềm lòng.
Và anh cũng hiểu cô cứng rắn bao nhiêu.
“Anh nhất định sẽ giúp em lật đổ Thịnh Đông Quang, em muốn đi đâu?” Tô Khánh Nam hỏi.
Bạch Nguyệt lại lau nước mắt lần nữa, hít thở sâu, lấy lại vẻ bình tĩnh: “Em đã gọi Lâm Tiến đến đây, nếu anh tự thả em đi, Thịnh Đông Quang sẽ không tha anh, nhưng nếu Lâm Tiến cưỡng ép đưa em đi, rồi anh giả vờ như căm ghét Lâm Tiến, Thịnh Đông Quang sẽ cảm thấy anh vẫn còn giá trị lợi dụng, nói không chừng ông ta sẽ vì anh mà chống lại Thẩm Ngạo.
Còn về câu nói của mẹ anh, cái câu: đồ để ở nơi ban đầu, em nghĩ trong câu nói đó có ẩn ý gì đó, anh nên suy nghĩ lại xem là ở đâu.
Còn …”
Bạch Nguyệt dừng một chút rồi nói tiếp: “Chết, thật ra rất dễ, ngủ một giấc rồi không bao giờ tỉnh lại nữa, như vậy là đã chết rồi, với người chết mà nói thì không có gì là đau khổ, không có phiền não, không có cảm xúc, cái gì cũng không có.
Đau lòng, buồn bã, mỗi ngày đều cảm thấy dày vò,... điều đó chỉ có ở người ở lại.
Đây chính là lý do mà năm năm trước, anh cứu sống em, và sau đó em không còn tự tử tiếp nữa, em không muốn những người yêu và quan tâm em phải buồn lòng.”
“Tiểu Bạch.” giọng Tô Khánh Nam nhẹ nhàng.
“Dùng tình yêu chân chính để đổi lấy tấm chân thật, có thể sẽ bị tổn thương, nhưng rồi sẽ có một ngày anh sẽ gặp được người thật lòng với anh, cho dù không gặp được thì ít ra mình cũng không cảm thấy hổ thẹn với lòng mình, đúng không?” Bạch Nguyệt ôn hòa nói.
Tô Khánh Nam lộ ra nụ cười nhẹ: “Em nhỏ tuổi hơn anh, nhưng suy nghĩ của em lại trưởng thành hơn anh, cũng biết cách yêu hơn anh.”
“Khi nào sửa đổi cũng không bao giờ là muộn, chỉ sợ là đến chết cũng không biết sửa sai.”
Tô Khánh Nam nặng nề nhìn cô.
“Tô Khánh Nam, anh đã từng phản bội em, tổn thương em, nhưng em không muốn hận anh, trong lòng mang theo thù hận cũng không khiến em thoải mái hay vui vẻ hơn.”
“Nhưng anh cũng suýt giết em.” Tô Khánh Nam áy náy nói.
“Cũng không sao, vì năm năm trước anh đã từng cứu em.
Cũng có thể, đây chính là duyên phận của chúng ta, xoay xoay chuyển chuyển, liên lụy nhau, tra tấn nhau, nhưng mà Tô Khánh Nam, anh đừng yêu em, có thể những lời này em nói sẽ khiến anh tuyệt vọng, nhưng chỉ có tuyệt vọng mới khiến anh lựa chọn một con đường khác để đi, thay đổi phong cảnh khác.
Em thật sự, thật sự, ngoại trừ Cố Lăng Kiệt sẽ không thích người khác nữa, cho dù mười năm, hai mươi năm hay cả đời em cũng chỉ yêu mình anh ấy.
Rồi anh sẽ gặp được người yêu anh, người mà sẽ vì yêu anh mà cam tâm tình nguyện sinh con cho anh, rồi hai người sẽ hạnh phúc.” Bạch Nguyệt chân thành nói.
Cô thật sự đã nghĩ thoáng rất nhiều, muốn bình yên sống hết cuộc đời với Cố Lăng Kiệt, không muốn đi nghĩ đến thù hận, chỉ muốn sống tự do tự tại.
Nhưng Cố Lăng Kiệt muốn báo thù, nên cô chỉ có thể cùng anh.
Cô không muốn làm tổn thương bất kỳ ai, nhưng vì người cô yêu, cô có thể tấn công bất kỳ ai.
Con người như Bạch Nguyệt, thực chất rất mâu thuẫn.
Phía sau năm chiếc xe đang đuổi theo, phía trước cũng dày đặc xe tiến đến, trong phút chốc con đường đã bị chặn lại.
Trên bầu trời, tiếng động cơ của trực thăng cũng càng ngày càng lớn.
Đoàn xe ở phía sau là của Hình Thiên, chiếc xe ở giữa là xe của Tô Khánh Nam, đoàn xe phía trước là của Lâm Tiến.
Tô Khánh Nam biết cô phải đi rồi nên nói: “Liên lạc sau.”
Những gì cần nói thì cô cũng đã nói, nên giờ cô chỉ gật gật đầu.
Di động của cô vang lên, cô nhìn vào thấy là của Từ Trường An, trong lòng cô hơi chột dạ, ngại ngùng cầm máy lên.
“Sư muội, em nói xem em đã cho anh leo cây mấy lần rồi, cho leo cây thì đã đành, gọi điện cũng không bắt máy, thành ý của em như vậy sao?” Từ Trường An bất lực nói.
“Thật sự xin lỗi sư huynh, em kẹt chút chuyện, thật sự thật sự rất xin lỗi, giờ anh đang ở đâu, gửi định vị cho em, em sẽ qua đó liền, xin lỗi, xin lỗi, thật sự xin lỗi.” Bạch Nguyệt đuối lý nói.
Gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, đột xuất quá, cô cũng quên mất cô có hẹn với Từ Trường An.
“Anh cho em cơ hội cuối cùng, nếu em không đến nữa thì anh quay về Mỹ.” Từ Trường An giả vờ tức giận nói.
“Dạ dạ, em sẽ nhớ, anh gửi định vị cho em nha.”
Từ Trường An bèn cúp máy.
Tô Khánh Nam lo lắng: “Tinh thần sư huynh đó của em vẫn ổn chứ?”
“Không phải, Chu Hân Ly không phải đã bị nhốt ở bệnh viên tâm thần Thánh Bảo Lan rồi sao? Em nhờ sư huynh của em vào đó, như vậy mới có thể liên lạc với Chu Hân Ly, xem có thể có được thông tin gì không, nhưng thật ra thì … cô ta nghe lời anh, chỉ cần anh lên tiếng, cô ta sẽ làm theo.” Bạch Nguyệt nói.
“Vô ích thôi, cho dù Chu Hân Ly có đứng ra chỉ điểm Thịnh Đông Quang thì cũng không ai tin lời cô ta, cô ta đã bị liệt vào danh sách đen, cả đời này của cô ta cũng đừng mong rời khỏi chỗ đó.” Tô Khánh Nam trầm giọng nói.