Chương 1397: Lún Sâu Vào Tình Cảm Hay Xử Lý Công Việc
CHƯƠNG 1397: LÚN SÂU VÀO TÌNH CẢM HAY XỬ LÝ CÔNG VIỆC
Lúc phụ nữ tức giận, sẽ không để ý đến điểm tốt của người đàn ông, chỉ nhớ đến những điểm xấu của anh ta, anh ta đáng ghét như thế nào.
Lúc đàn ông đối tốt với cô thì sao, cũng chỉ là cảm động nhất thời.
Thế nhưng một khi thật sự bị từ bỏ, bắt đầu từ mấy ngày nay, cô cứ tự trách mình, cô đã làm sai chỗ nào. Sau này sẽ nhớ đến người đàn ông của cô tốt với cô như thế nào, người đàn ông này vì cô mà làm bao nhiêu chuyện.
Người đàn ông càng làm nhiều chuyện cho cô, cô càng cảm thấy đau khổ, càng không muốn từ bỏ, lâm vào bên trong đầm lầy.
Qua một đoạn thời gian sau, đầu óc bắt đầu tỉnh táo rõ ràng, sẽ dùng lý trí để phán đoán anh ta tốt với cô như thế nào, có chỗ nào chưa tốt với cô, bọn họ có thích hợp ở cùng nhau hay không, bọn họ chia tay vì cái gì, có thể vượt qua nguyên nhân chia tay này hay không, sau này ở cùng với nhau, có thể hay không còn không vượt qua nguyên nhân chia tay này.
Sau này có thể có một người đàn ông khác xuất hiện trong cuộc đời, nếu như người mới xuất hiện đầy đủ ưu tú, cô có thể chậm rãi tiếp nhận người mới, bắt đầu một tình cảm mới.
Sau đó từ từ để người đã từng ở cùng với mình, đã từng yêu thật lòng nhưng lại chia tay, quên đi anh ta.
Lúc gặp lại người đàn ông đó, trong lòng cũng cảm thấy bình tĩnh.
Cho nên, chuyện tình yêu, từ đầu đến cuối đều là mình đánh cờ với mình, hiểu rõ quy tắc, cho dù có thất tình cũng không sợ hãi như vậy, bởi vì đây là quy tắc qua lại giữa người với người.
Hiểu rõ quy tắc càng khiến cho mình trân trọng tình yêu hiện tại, cho dù là lúc tức giận cũng sẽ nhớ đến những điểm tốt của người kia, không cần chờ đến sau khi mất đi mới nhớ được người kia tốt bao nhiêu, bởi vì điểm tốt của người kia mà đau khổ.
Vì đa số phụ nữ yêu đều là đàn ông tốt.
Đau khổ qua đi, cũng là đàn ông tốt.
“Tôi đánh cờ với phu nhân nhé, dời đi lực chú ý, sẽ không cảm thấy khó chịu như vậy nữa.” Lã Bá Vĩ đề nghị.
Mục Uyển nhẹ gật đầu.
Mặc dù đang đánh cờ nhưng cô vẫn không thể tập trung được.
Cô biết loại tâm trạng này không đúng, cô cũng không cần phải lo lắng. Nhưng hết lần này đến lần khác, khi cô nghĩ đến Hạng Thịnh Duật, trong lòng sẽ cảm thấy rất nặng nề.
“Phu nhân, thật ra cô lo lắng cũng vô dụng thôi, còn không bằng nghỉ ngơi cho tốt, ngủ sớm một chút, để cậu Hạng không cần phải lo lắng.” Lã Bá Vĩ khuyên nhủ.
Mục Uyển hiểu rõ đạo lý này, nhưng trong lòng cô vẫn không khống chế được sự khó chịu, trong lòng cũng không kiểm soát được sự lo lắng, sau đó muốn làm dịu trái tim mình, dần dần, vật lộn hay đang kìm nén.
Có lẽ đây chính là bản tính của con người, cuối cùng vẫn bị chuyện khác ảnh hưởng đến tâm trạng, bị tâm trạng ảnh hưởng đến hành vi và trí thông minh.
Nếu như một người không bị ảnh hưởng bởi những thứ này, chỉ sợ đó chính là thánh nhân.
“Vậy tôi về phòng trước.” Mục Uyển nói.
Cô trở về phòng của mình, nằm trên giường, lăn qua lăn lại không ngủ được, cũng không biết qua bao lâu cô mới ngủ thiếp đi, cô tỉnh lại rất sớm, là bị bừng tỉnh.
Cô nhìn thoáng qua thời gian, bốn giờ hai mươi phút, bầu trời vẫn còn màu đen, trên điện thoại cũng không có thông báo của Hạng Thịnh Duật, cũng không có cuộc gọi nào.
Cô nghĩ tới nghĩ lui, cũng không thể lâu như vậy, hay là vẫn chưa nói xong.
Cô xoắn xuýt tới lui, đi đến cửa phòng của Lã Bá Vĩ.
Cô biết lúc này mà đi tìm anh ta là quấy rầy đến anh ta, như vậy là không đúng, nhưng cô thật sự quá lo lắng cho Hạng Thịnh Duật.
Lã Bá Vĩ có phương thức liên lạc với người ở bên cạnh Hạng Thịnh Duật, cô cũng chỉ có thể thông qua chuyện này mà biết tin tức của Hạng Thịnh Duật.
Cô cảm thấy có lỗi, nhưng vẫn gõ cửa một cái.
Lã Bá Vĩ mở cửa, anh ta thừa dịp Mục Uyển vẫn chưa nói gì, nói: “Bây giờ tôi gọi điện qua đó hỏi một chút, nhưng tôi đoán vẫn chưa nói xong đâu, vì nếu như nói xong rồi thì thủ hạ của Hạng Thịnh Duật sẽ nói với tôi, hoặc là nói với Hạng Thịnh Duật, nhưng thấy cô lo lắng như vậy, cậu ấy hẳn là còn chưa gửi tin nhắn cho cô.”
“Nhưng thời gian trôi qua rất lâu rồi, bọn họ còn đang nói cái gì, không thể nào lại nói lâu như vậy chứ? Cậu không cảm thấy gì sao, hay là xảy ra chuyện gì rồi?” Mục Uyển lo lắng hỏi.
“Bây giờ tôi gọi điện thoại qua đó, đồng thời dặn dò một tiếng, nếu như cậu Hạng rảnh rồi thì để cậu ấy gọi điện thoại cho cô, cho dù lúc nào cũng được, có thể không?” Lã Bá Vĩ nói.
“Ừm, làm phiền cậu rồi.” Mục Uyển nói, hít sâu một hơi.
Cô nhìn Lã Bá Vĩ gọi điện thoại.
Cảm giác nôn nóng, lo lắng ngủ không yên này thật sự rất khó chịu.
Cô cũng muốn kiểm soát, nhưng lại kiểm soát không được.
Yêu một người, thích một người, lo lắng cho một người, quan tâm một người, bởi vì người đó mà cảm xúc thay đổi rất nhiều, ngọt ngào, lo lắng, đau lòng.
Vì yêu cho nên mới lo lắng, vì yêu cho nên mới sợ hãi, nếu như cách xa tình yêu thì không cần lo lắng, cũng không cần sợ hãi.
Đạo lý này, ai cũng hiểu rõ.
Nhưng đời người mà, ai cũng có khát vọng yêu thương, bởi vì ngọt ngào trong tình yêu mà xông vào khói lửa.
Lúc Mục Uyển còn đang chìm trong suy nghĩ hỗn loạn, Lã Bá Vĩ đã gọi điện thoại xong rồi, nói với Mục Uyển: “Bây giờ bọn họ vẫn còn đang bàn bạc, dù sao đây cũng là một chuyện lớn, hôm nay nói không xong thì cũng có thể hiểu được. Nếu như bên cậu Hạng có thời gian rảnh, bên đó sẽ lập tức gọi điện thoại cho phu nhân, nếu như bên đó xảy ra chyện gì thì cũng sẽ lập tức điện thoại cho cô. Nếu như không có cuộc điện thoại nào, điều đó chứng minh cậu Hạng vẫn còn chưa đàm phán xong.”
Mục Uyển hiểu rồi: “Tôi biết rồi, xin lỗi cậu, sớm như vậy mà lại kêu cậu dậy.”
“Cho dù có trễ bao nhiêu, sớm bao nhiêu thì phu nhân cũng không cần cảm thấy có lỗi với tôi, bởi vì đây là chuyện mà tôi đã đồng ý làm. Vậy phu nhân còn dặn dò gì nữa không?” Lã Bá Vĩ hỏi.
Mục Uyển lắc lắc đầu: “Cậu mau nghỉ ngơi đi.”
Cô trở về phòng mình, lại tập yoga lần nữa, bình tâm nghe nhạc, lâm vào trầm tư cùng tĩnh lặng.
Giống như Lã Bá Vĩ đã nói, sự lo lắng của mình cũng không có tác dụng, cứ nghĩ đến tình cảnh nguy hiểm của Hạng Thịnh Duật sẽ càng khiến bản thân thấy khó chịu, khó chịu sẽ không đưa ra suy nghĩ chính xác được.
Điều này đối với Hạng Thịnh Duật cũng không tốt, đối với bản thân cũng không tốt.
Thứ cô nên nghĩ không phải là lo lắng về chuyện này, không phải chú ý đến cảm xúc của bản thân, bị cảm xúc của bản thân chi phối, thứ mà cô nên nghĩ là nên làm thế nào để giải quyết vấn đề này, làm cho tâm trạng tốt hơn một chút, như vậy là có thể giúp cho Hạng Thịnh Duật rồi.
Cho nên...
Mục Uyển mở mắt, việc nên làm bây giờ là cô phải hiểu tình hình nước Z, lúc trước Hình Thiên cũng ở nước Z, chắc là anh ấy tương đối hiểu chuyện ở nước Z.
Nếu như cuộc đàm phán vẫn chưa hoàn thành, điều đó có nghĩa là còn thiếu chút ngòi châm.
Nếu như Hình Thiên là người châm ngòi thêm, vậy chuyện này có thể giải quyết dễ hơn không?
Có thể khi cô gọi điện cho Hình Thiên, Hạng Thịnh Duật sẽ tức giận.
Nhưng mà công ra công, tư ra tư, đang đứng trước chuyện quan trọng, chuyện cảm xúc nhỏ nhặt không nên chen vào.
Hơn nữa, nếu như Hạng Thịnh Duật tức giận, vậy điều đó chứng minh anh yêu cô. Vì yêu cô, cũng sẽ không giận dỗi đến đâu, giải thích rõ là được rồi.
Cô nghĩ thông rồi, gọi điện thoại cho Hình Thiên.
Điện thoại vừa đổ chuông lần thứ ba, Hình Thiên bên kia đã nhận điện thoại.
“A lô, Hình Thiên, em là Mục Uyển.” Mục Uyển nói.
“Ừm, Uyển Uyển, sớm như vậy mà gọi điện cho anh, có chuyện gì ư?” Hình Thiên nhạy cảm hỏi.
Giọng nói của anh vẫn dịu dàng với Mục Uyển.