Chương 359: Cô Rốt Cuộc Là Ai
CHƯƠNG 359: CÔ RỐT CUỘC LÀ AI
“Ông chủ.” Một người vệ sĩ của Stephen cầm túi ny lông đi qua: “Có người làm dây điện lộ ra, sau đó hắt nước vào khiến đường dây bị chập, dẫn tới máy phát điện ngừng hoạt động.”
“Ông chủ.” Quản gia cũng cầm túi ny lông qua: “Máy phát tín hiệu bị ngâm ở trong nước nên hỏng rồi, không thể dùng được nữa.”
“Cho nên có ít nhất ba hung thủ, đúng không?” Vẻ mặt Lysa càng tệ hơn...
“Có thể dẫn tôi đi xem hiện trường được không?” Trần Niệm hỏi.
“Tôi đi cùng với cô.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
“Tôi cũng đi.” Lưu San lập tức tiếp lời.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
Cô ấy không thể để cho Cố Lăng Kiệt và Trần Niệm ở riêng với nhau được.
“Đi nhiều người ngược lại càng không tốt, mọi người đều ở lại đây đi. Tôi đi cùng Tiểu Niệm qua đó.” Alan mỉm cười và cầm tay Trần Niệm.
Trần Niệm khẽ gật đầu, không để ý tới ánh mắt Cố Lăng Kiệt mà đi theo bảo vệ của Stephen tới phòng máy phát điện.
Cô nhìn xung quanh lại nhìn thấy trên mặt đất có rất nhiều dấu chân hỗn loạn: “Bình thường không có ai tới phòng máy điện của các anh, vết chân trên mặt đất này còn mới. Hôm nay anh có chú ý thấy ai từng vào đây không?”
“Buổi sáng cô hai có tới, còn dẫn theo hai người bạn của cô ấy tới tham quan chỗ này.” Người bảo vệ báo cáo.
“Anh phát hiện túi ny lông kia ở đâu? Khi phát hiện thì tình trạng của nó thế nào?” Trần Niệm hỏi bảo vệ.
“Nó được treo ở trên đường ống. Khi tôi phát hiện thì bên trong còn có rất nhiều nước. Đây là do ai làm vậy? Không biết có phải là cô hai không nữa. Cô hai và cô cả luôn bất hòa.” Bảo vệ cung cấp manh mối nói.
Trần Niệm nhìn vị trí treo túi ny lông thấy còn có giọt nước từ phía trên cái ống nhỏ xuống: “Ở đây có thang không?”
“Có.” Bảo vệ cầm thang tới.
Trần Niệm đặt thang ở phía trên túi ny lông. Theo phía trên đường ống, cô phát hiện ra một khối đá lạnh và một ít sợi dây quấn trên mặt ống.
Cô cầm sợi dây và khối đá lạnh kia xuống.
“Sao trên đó có thể có đá lạnh được chứ? Chẳng lẽ do đóng băng à? Thời tiết này thì trong phòng không thể đóng băng được.” Bảo vệ kinh ngạc nói.
“Về thôi.” Trần Niệm trầm giọng nói.
“Em nghĩ hung thủ là ai?” Alan hỏi Trần Niệm nói.
“Trở lại trong phòng khách rồi nói.” Trần Niệm đi ở phía trước.
Alan ôm thắt lưng của cô, cúi đầu nhìn cô: “Anh chỉ biết em từng học y, hiểu tâm lý, không ngờ rằng em còn là chuyên gia phá án đấy.”
“Trước đây tôi...” Trần Niệm dừng lại một lát mới nói tiếp: “Trước đây tôi thường xem tiểu thuyết trinh thám nên rất có hứng thú với những điều này.”
“Em thật sự làm anh ngạc nhiên đấy. Anh lo lắng chẳng bao lâu nữa mình sẽ thích em mất.” Alan than thở.
“Vậy thì anh quá lo rồi. Tôi chỉ có mấy ưu điểm lại đều bị anh phát hiện hết, từ nay về sau chỉ còn lại khuyết điểm thôi, anh sẽ càng lúc càng thất vọng mất.” Trần Niệm nhắc nhở.
Bọn họ trở lại phòng khách, Stephen gấp gáp hỏi: “Cô có phát hiện gì ở phòng máy phát điện không?”
“Có. Hung thủ cầm một túi ny lông, trong túi chứa nước được treo ở trên dây điện. Ở đường ống trên túi ny lông có đặt một khối đá lạnh. Khi khối đá lạnh bị tan ra, lại thêm bên trong phòng không có gió nên có thể kiểm soát được vị trí giọt nước rơi xuống. Bởi vì có giọt nước không ngừng nhỏ vào trong túi ny lông làm trọng lượng của nó tăng thêm, dây sẽ căng ra, rất nhiều nước chảy sẽ vào trong dây điện, dẫn đến mạng lưới điện bị cháy hỏng. Có thể dây thừng và túi ny lông sẽ không có dấu vân tay của hung thủ, nhưng tôi nhìn thấy máy của ông là hãng Đan Mạch. Trên máy phát điện của Đan Mạch có một hộp đen, bên trong có dung lượng 500M. Nếu không có người xử lý nó sẽ tự động đổi mới. Chúng ta lấy hộp đen xuống, kết nối với máy vi tính là có thể lấy ra được camera giám sát, chắc hẳn có thể quay lại người buộc túi ny lông.” Trần Niệm giải thích.
“Bên trong có hộp đen sao? Thứ này không phải là do tôi lắp đặt mà trước đây tôi cũng không để ý lắm. Hộp đen ở đâu vậy?” Stephen không hiểu hỏi.
“Tôi biết, cầm dụng cụ đi với tôi.” Trần Niệm nói.
Alan tươi cười lộ vẻ thưởng thức: “Anh thật sự không ngờ em còn biết về máy móc đấy.”
“Từ nhỏ tôi đã sống ở cô nhi viện, rất nhiều chuyện đều phải tự mình làm. Cô nhi viện cũng có một máy phát điện do một thương nhân giàu có quyên góp. Nó cũng là của hãng này. Có một lần, máy phát điện bị hỏng nên tìm người lấy hộp đen xuống để điều tra nguyên nhân, hóa ra là một đứa trẻ nghịch ngợm đã ném đá vào bên trong.” Trần Niệm giải thích.
“Cho nên hộp đen này có thể quay lại được hung thủ à?” Lysa hỏi.
Trần Niệm gật đầu: “Sẽ quay được, nhưng nó chỉ có dung lượng 500M nên sẽ không thấy được đoạn video lúc đầu.”
“Vậy ông nhanh đi theo cô ấy, lấy hộp đen ra đi.” Stephen dặn dò quản gia.
“Được.” Quản gia đi phía trước.
Trần Niệm thấy một người trước mắt xông lên cầm con dao găm đã sớm được đặt ở trong bồn hoa.
“Ngăn cô ta lại.” Trần Niệm kêu lên.
Cố Lăng Kiệt vội phóng qua.
Cathy - bạn gái của Lysa nhanh chóng cầm dao cứa cổ cô ta.
“A.” Lysa che cổ, máu không ngừng rơi xuống, ánh mắt không thể tin nổi cùng sợ hãi nhìn Cathy, người dựa vào tường chậm rãi tuột xuống.
Cố Lăng Kiệt khống chế Cathy, con dao găm liền rơi xuống đất.
Trần Niệm tiến tới, ngồi xổm xuống trước mặt Lysa, ấn tay vào vết thương của cô ta và vội vàng nói với Stephen nói: “Lysa bị cắt vào động mạch chủ, nếu không lập tức xử lý thì trong vòng một phút sẽ phải chết. Nhanh lấy đá lạnh, băng gạc, thuốc giảm đau, thuốc hạ sốt, kim, nước khử trùng và chiếu đèn vào chỗ tôi.”
Stephen nhìn con gái mình đang hấp hối: “Nhanh, nhanh, nhanh đưa cho cô ấy. Cho cô ấy đi.”
Quản gia lập tức chạy đi cầm hộp cứu thương. Lưu San chạy tới tủ lạnh lấy viên đá lạnh.
Lysa co giật, mí mắt chậm rãi hạ xuống nhưng vẫn nhìn Cathy với vẻ không thể tin nổi.
Cathy lớn tiếng khóc, tiếng khóc vô cùng đau khổ giống như cô ta mới là người bi thương nhất.
Lưu San cầm đá lạnh chạy tới, Trần Niệm vốc một vốc viên đá đặt vào chỗ chảy máu: “Nàng San phối hợp với tớ, hiểu không? Một lát nữa băng gạc được đưa tới thì bọc ít đá lạnh rồi đặt ở chỗ tớ ấn.”
“Được, tớ biết nên làm thế nào rồi.” Lưu San đáp.
“Lysa đừng sợ, chỉ cần vết thương ở đây chảy máu không nhiều thì không có việc gì nữa. Cô cố gắng bình tĩnh lại đi. Lát nữa, tôi may lại giúp cô là cô sẽ không có việc gì đâu.” Trần Niệm trấn an Lysa.
“Các người cứu cô ta làm gì? Các người không nên cứu cô ta.” Cathy mắng lớn.
“Giết người là chuyện của cô, cứu người là chuyện của tôi. Cô có thể ngậm miệng lại.” Trần Niệm lạnh lùng nói.
Quản gia cầm hòm thuốc qua: “May là mấy thứ này đều có chuẩn bị, còn có thuốc gây mê nữa. Cô xem có cần dùng tới không?”
Trần Niệm cầm thuốc gây mê, mở bình ra và dùng ống tiêm hút thuốc gây mê ra.
Cố Lăng Kiệt nhìn chằm chằm cô, trong mắt đầy vẻ si mê.
Anh còn nhớ rõ lần thứ hai khi anh gặp Bạch Nguyệt, phụ nữ có thai kia không muốn dùng dao nhưng Bạch Nguyệt càng muốn dùng hơn.
Anh nhớ những lời cô nói khi đó đại khái có ý là: Đây là trách nhiệm người làm bác sĩ, muốn kiện thì tùy các người.
Khi đó vẻ mặt cô cũng kiên quyết mà quả cảm, chăm chú lại cương trực, đầy tinh thần chính nghĩa như vậy.
Nếu như cô không phải Bạch Nguyệt thì là ai!