Chương 421: Cuộc Sống Có Anh
CHƯƠNG 421: CUỘC SỐNG CÓ ANH
Khi mất đi người yêu, dường như trên đời này không còn màu sắc, chỉ thấy một mảng tối đen.
Rõ ràng xung quanh có rất nhiều người, nhưng vẫn cứ cảm thấy cô đơn.
Cho dù là giữa mùa hè nóng bức, vẫn cứ cảm thấy lạnh căm.
Lúc ăn cơm, sẽ nhớ tới từng khoảng khắc cùng anh dùng bữa, anh thích ăn khâu nhục, anh thường gỡ xương cá cho cô…
Lúc đi ngủ, sẽ nhớ tới lúc anh nằm cạnh bên cô, cô sẽ gối đầu lên tay anh…
Lúc đi đường, sẽ nhớ tới lúc anh đi bên cạnh, anh sẽ để cô đi bên trong, lúc qua đường sẽ nắm lấy tay cô.
Lúc xem phim, sẽ nhớ tới lúc anh ngồi bên, anh không xem phim nước ngoài, nhưng sẽ không giành ti vi với cô mà chỉ ngồi nghịch điện thoại…
Lúc cô lạnh, anh sẽ khoác áo cho cô, sẽ nắm chặt lấy tay cô…
Lúc cô mệt, anh sẽ để cô tựa vào mình, hoặc sẽ ôm cô lên giường…
Mỗi lần nghĩ tới những điều này, lại nghĩ, anh sẽ không bao giờ xuất hiện nữa, trái tim sẽ đau đớn như bị dao cắt, hận không thể lập tức chết đi, càng hy vọng, có lẽ, trên thế giới này thật sự có thiên đường, sau khi cô chết, có thể thấy anh nơi thiên đường.
Cô không thể không có Cố Lăng Kiệt, vì thế thà rằng đứng từ xa nhìn anh, cũng không muốn liên lụy hại anh chút nào.
Cố Lăng Kiệt thấy cô khóc, lòng cực kì đau đớn, ngón cái khẽ lau nước mắt cho cô: “Chuyện này sau này hẵng nói, dù sao giờ chúng ta vẫn tốt đẹp mà.”
Bạch Nguyệt không nói gì, rũ mắt, tĩnh lặng.
Cố Lăng Kiệt mở cửa, nắm tay cô đi vào.
Cô nghe thấy tiếng chó sủa.
Làm chó nhà cô cũng thật đáng thương, bữa có bữa không.
Bạch Nguyệt lấy thức ăn cho nó, còn thay cả nước, nhìn chó nhỏ hạnh phúc ăn uống, ngây người hồi lâu.
Phần lớn động vật đầu rất vui vẻ, vì chúng ít suy nghĩ, ít mong muốn, cũng không có quá nhiều ngăn trở, dễ thỏa mãn, chỉ cần có ăn có uống, liền có thể cảm thấy vui vẻ.
Con người không như vậy, con người có tình cảm, cũng sẽ bị tình cảm ảnh hưởng, muốn có được quá nhiều thứ, suy nghĩ cũng càng phức tạp, càng khó tìm thấy niềm vui.
Cố Lăng Kiệt đưa một hộp sữa đến trước mặt cô: “Uống đi, nâng cao sức khỏe, sau này mỗi ngày đều uống một hộp.”
Bạch Nguyệt đón lấy hộp sữa trong tay anh, đứng lên, viền mắt vẫn hồng hồng, uống hết hộp sữa.
“Ngày mai em đi làm cùng anh, để phòng nhân sự kí hợp đồng lao động với em.” Cố Lăng Kiệt đón lấy hộp sữa trong tay Bạch Nguyệt, đi vào nhà bếp.
Bạch Nguyệt nhìn bóng lưng của anh, híp mắt lại, trong mắt xẹt qua tia sáng.
Cô, tuyệt đối không cho phép anh chết.
Tất cả những chuyện anh phải gánh vác, cô đến gánh.
Cô chết rồi, anh đã hứa với cô sẽ sống tiếp, chăm sóc cho tiểu Diễn.
Anh chết rồi, cô không sống nổi nữa…
Lúc Cố Lăng Kiệt ra khỏi bếp, Bạch Nguyệt đã vào nhà tắm, đứng dưới vòi hoa sen, nhắm mắt, dội nước, trầm tư…
Nghe thấy tiếng mở cửa, cô mở mắt.
Cố Lăng Kiệt cầm khăn tắm đi vào, cởi quần áo, đứng trước mặt Bạch Nguyệt.
Cô kiễng chân, hôn lên cằm anh.
Cố Lăng Kiệt ôm lấy eo cô, môi chạm nhau, như có dòng điện xẹt qua, chạy dọc theo từng mạch máu trong cơ thể hai người.
Cố Lăng Kiệt ôm cô, đặt cô vào trong bồn tắm, nụ hôn kéo dài, nhiệt độ cũng tăng lên.
Anh nắm lấy bắp chân cô, đặt lên eo anh, bốn mắt nhìn nhau, thấy rõ thâm tình trong mắt đối phương… và cả thương tiếc.
Lòng Bạch Nguyệt chua xót, chủ động kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Cố Lăng Kiệt cúi đầu, hôn lên mắt cô, chóp mũi, bờ môi, xương quai xanh…
Sóng nước đập vào bồn tắm, tạo thành bọt nước xinh đẹp, rơi trên mặt đất.
Một lần lại một lần, khởi đầu của một sinh mệnh mới.
Cô ôm chặt anh, lúc không nhìn thấy anh, sẽ rơi nước mắt, cúi đầu, cắn lên vai Cố Lăng Kiệt, để cảm nhận sự tồn tại của đối phương.
15 phút sau, mới dần dần bình ổn lại.
Nhà tắm yên tĩnh tới mức có thể nghe rõ hơi thở của nhau.
Cố Lăng Kiệt nhìn cô, cô cũng nhìn anh, cứ nhìn nhau mà không nói gì.
Cố Lăng Kiệt nở nụ cười trước, nhéo mũi cô, đứng dậy.
Bạch Nguyệt cũng đứng dậy, ôm lấy anh từ phía sau: “Cố Lăng Kiệt, ngày mai, tạm thời em không muốn đi làm, em muốn đi miếu thờ.”
“Miếu thờ?” Cố Lăng Kiệt nghi ngờ nhìn cô: “Từ lúc nào em lại tin cái này?”
“Từ nay trở đi, em tin.” Bạch Nguyệt ẩn ý sâu xa nói.
“Được, mai anh đi cùng em.” Anh duỗi tay, cầm lấy khăn tắm, quấn lên người cô: “Cẩn thận cảm lạnh.”
Bạch Nguyệt quấn khăn, ra ngoài, thay đồ ngủ, nằm lên giường trước, nhìn đồng hồ, đã gần 12 giờ rồi, cô liền nhắm mắt lại.
Không lâu sau, Cố Lăng Kiệt đánh răng xong, đi vào, nằm xuống bên cạnh cô, nhìn dáng vẻ điền tĩnh của cô.
Một lúc sau, Bạch Nguyệt cũng không thấy anh tắt đèn, mở mắt, thấy anh đang nhìn mình: “Không ngủ sao? Muộn lắm rồi.”
Cố Lăng Kiệt khẽ vuốt mũi cô: “Trán, mũi, tai của em đều không chỉnh sửa, đúng không?”
“Ừ, sửa mắt, cằm, khung mặt và cả môi, mày cũng sửa rồi, dáng mày trước đây mệnh khổ.” Bạch Nguyệt nói.
Cố Lăng Kiệt bị cô chọc cười: “Sao anh không thấy em mệnh khổ chứ?”
Bạch Nguyệt cũng thấy bản thân nói câu này khá buồn cười: “Ngủ đi.”
Cố Lăng Kiệt gật đầu, tắt đèn.
Bạch Nguyêt xoay người, quay lưng về phía Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt cũng xoay người, ôm lấy eo cô, ôm cô sát vào trong lòng.
Bạch Nguyệt mơ mơ màng màng, thật sự buồn ngủ, không lâu liền say giấc.
Cô nằm mơ…
Mơ thấy Cố Lăng Kiệt nói muốn đi Nội Mông Cổ chơi, ép cô lên một chiếc xe buýt.
Trên xe buýt không có mấy người, tài xế nghịch tỳ hưu trong tay, đòi cô 40 triệu, bắt cô nhìn tỳ hưu.
Cô xem qua, trông rất kì lạ, cũng không biết làm từ gì.
Bọn họ tới một thành phố nào đó, cô thấy có một tòa nhà rất kì lạ ở xa xa, giống như có từ trường vậy, chớp mắt, nổ tung.
Cô hét lớn: “Cố Lăng Kiệt, chạy mau.”
Cố Lăng Kiệt kéo cô chạy.
Cô ôm đầu, thấy có rất nhiều đá to rơi xuống, rất sợ đập trúng vào đầu, lúc nhìn về phía Cố Lăng Kiệt, anh không ở bên, chỉ có 1 mình cô.
Lòng cô căng thẳng tìm một mái hiên dưới một tòa nhà lớn, hoảng loạn nhìn từng tảng đá, từng thi thể trước mặt mình. Trời đổ mưa lớn…
Cô lo Cố Lăng Kiệt xảy ra chuyện, lại chạy ra khỏi mái hiên, tìm Cố Lăng Kiệt khắp nơi, nhưng không tìm thấy, chỉ gặp Lưu San.
Lưu San nói Cố Lăng Kiệt chết rồi, bị tảng đá lớn đè chết rồi.
Cô khóc lớn trong mơ.
“Bạch Nguyệt, Bạch Nguyệt.” Cố Lăng Kiệt lay cô.
Bạch Nguyệt mở mắt, nhìn thấy Cố Lăng Kiệt.
Cô mừng rỡ, thì ra chỉ là giấc mộng, thế nhưng, đau thương lại nhất thời không thể tan biến.
Cố Lăng Kiệt lau nước mắt cho cô, dịu dàng an ủi: “Chỉ là giấc mộng mà thôi, anh vẫn ổn.”