Chương 637: Không Thể Nào Phạm Tội
CHƯƠNG 637: KHÔNG THỂ NÀO PHẠM TỘI
"Gần đây anh nên cẩn thận một chút, Tả Đoàn Niên bảo bà tằng nói anh có con riêng. Tuy rằng ông ta không có bằng chứng, nhưng mà không có gió thì không có sóng, tôi không muốn Lưu San gặp nguy hiểm. Chúng ta đã hại chết ba mẹ cô ấy, không thể để cô ấy bị thương nữa." Bạch Nguyệt nghiêm túc nói.
"Ừ."
"Biết quan hệ giữa anh và Lưu San, ngoại trừ tôi, Tô Khánh Nam, thì chính là Thịnh Đông Quang. Tô Khánh Nam muốn nói thì đã nói từ sớm rồi, ngược lại thì Thịnh Đông Quang, tôi lo lắng ông ta sẽ là quả bom hẹn giờ." Bạch Nguyệt lo lắng.
"Bây giờ ông ta đang giấu tài, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, sẽ không nhắm vào tôi. Trước mắt, nguy hiểm là Tả Đoàn Niên, bây giờ dã tâm của ông ta quá lớn. Hơn nữa, với ông ta mà nói thì thiếu một Bộ trưởng Tằng, tổn thất cũng không quá nghiêm trọng, không giống như Thịnh Đông Quang đã rời khỏi chính phủ."
Bạch Nguyệt biết ý của anh ta, anh ta tạm thời không muốn động đến Thịnh Đông Quang. Cô cảm thấy hơi phiền muộn, thấy bệnh viện đã tới gần: “Trước cứ vậy đi, cấp dưới của tôi bị thương, tình hình rất nghiêm trọng, bàn lại sau."
Cô cúp điện thoại, Trương Tinh Vũ lo lắng nhìn về phía Bạch Nguyệt: “Tổng thống không chịu đối phó Thịnh Đông Quang sao?"
"Ông ta muốn đối phó Tả Đoàn Niên trước."
"Người của chúng ta đã theo dõi Tả Đoàn Niên rất lâu, cũng đã điều tra ông ta rất lâu, nhưng không có một chút vấn đề nào. Muốn đối phó ông ta, không hề dễ dàng." Trương Tinh Vũ phiền muộn.
Bạch Nguyệt im lặng, cô vẫn còn đang suy nghĩ bí mật liên quan tới Cố Lăng Kiệt là gì.
Điện thoại di động đổ chuông.
Cô nhìn, đó là cuộc gọi đến từ một dãy số xa lạ, vốn định không bắt máy, nhưng suy nghĩ một chút, có thể là của Hình Thiên, cô nghe máy.
"Em không sao chứ? Người anh phái đi bảo vệ em nói thấy trên xe em có ánh lửa, bây giờ em đang trên đường đến bệnh viện sao?"
Cô nghe được giọng nói khàn khàn không hề thay đổi của anh ta, trong lòng có chút ấm áp: “Em không sao, Thư Lam xảy ra chuyện, bây giờ sắp đến bệnh viện rồi."
"Em đừng bước xuống xe, anh lập tức tới đón em."
"Anh đừng tới đây, sẽ rất nguy hiểm. Bà tằngnói, Bộ trưởng Tằng chết là bởi vì ông ấy biết được bí mật của Tả Đoàn Niên. Mà bí mật này lại liên quan đến anh, anh cảm thấy đó sẽ là bí mật gì?" Bạch Nguyệt không hiểu hỏi, cũng chỉ có thể hỏi người trong cuộc là anh ta.
Hình Thiên dừng lại một chút, rũ mắt, hỏi ngược lại: “Bí mật liên quan đến anh, là cái gì?"
"Em cũng không biết, anh đừng tới đây. Bên này chờ đưa Thư Lam vào phòng cấp cứu, Lâm Tiến sẽ phái người tới đón em, yên tâm."
"Sao anh có thể yên tâm được." Hình Thiên ngắt lời cô: “Em đừng đi vào bệnh viện, quá nhiều người, quá lộn xộn, cũng không tiện để ẩn náu trong bóng tối, em sẽ gặp nguy hiểm. Bây giờ có rất nhiều người muốn giết em, em cứ ngồi trong xe đừng động đậy. Tuy trước đây em là thầy thuốc, nhưng em không giúp gì được trong cuộc phẫu thuật của Thư Lam, nghe lời, chỉ vậy thôi."
Bạch Nguyệt còn chưa nói gì, anh ta đã cúp máy.
Bạch Nguyệt thở dài một cái, khi Cố Lăng Kiệt cố chấp, cô cũng không phải là đối thủ, tuy rằng anh đã rất nhẫn nhịn và bao dung với cô.
Nhưng mà trong lòng cũng có chút ngọt ngào.
Cô biết, anh là bởi vì lo lắng cho cô nên mới có thể bất chấp nguy hiểm tới đây.
Đây đại khái chính là động lực duy nhất cho cô có dũng khí tiếp tục chiến đấu khi cô đang ở trong bi thương và mệt mỏi.
Cô đang đấu tranh vì tương lai của cô và Cố Lăng Kiệt.
Xe đến bệnh viện.
Bác sĩ, y tá đã đứng đợi ngoài cửa với một chiếc băng ca cứu thương.
"Anh đi chăm sóc Thư Lam thật tốt, không cần lo lắng cho tôi, người ẩn náu trong tối ở khắp bốn phía." Bạch Nguyệt nói với Trương Tinh Vũ.
"Nhưng lát nữa có pháp y tới, bà chủ ở một mình trên xe cũng không an toàn." Trương Tinh Vũ không yên tâm.
"Đừng quên, đây là chiếc xe đã được cải trang của chúng ta. Lát nữa tôi sẽ khởi động động chế độ an toàn. Yên tâm đi, trong lòng tôi biết rõ, mau đưa cô ấy lên đi, đừng chậm trễ việc chữa trị." Bạch Nguyệt thúc giục.
Trương Tinh Vũ nhìn Bạch Nguyệt một chút, rồi lại nhìn Thư Lam đã hôn mê bất tỉnh: “Được rồi, bà chủ, vậy tôi đưa cô ấy lên trước, sau đó lại báo cáo với bà chủ."
"Ừ."
Trương Tinh Vũ bế Thư Lam lên, đặt lên băng ca cứu thương, đẩy tới thang máy.
Bạch Nguyệt đóng cửa lại, tựa người vào ghế giả vờ ngủ.
Không biết tại sao, nhưng hôm nay rất mệt mỏi, có một cảm giác bất an mơ hồ, nhưng tạm thời không nói ra được phần bất an trong lòng là bởi vì lí do gì.
*
Hình Thiên nhanh chóng đi vào đường ngầm, ánh mắt sắc bén nhìn về phía trước, bắn ra sự giết hại huỷ diệt trời đất.
Tả Đoàn Niên giết bộ trưởng Tằng, anh ta đoán được.
Anh ta cũng đoán được, cái người lòng dạ thâm độc như Tả Đoàn Niên rất am hiểu việc mượn đao giết người, người muốn đối phó có lẽ là Thẩm Diên Dũng.
Với anh ta mà nói, Thẩm Diên Dũng cũng là phe đối lập, làm suy yếu thực lực của Thẩm Diên Dũng đối với anh ta mà nói là không có chỗ xấu.
Thế nên, khi Bạch Nguyệt đi, anh ta không nói ra suy đoán của mình.
Thế nhưng anh ta không ngờ được, người ám sát Cố Lăng Kiệt lại là Tả Đoàn Niên, đấy chính là bí mật mà Bộ trưởng Tằng biết.
Cố Lăng Kiệt là em trai của anh ta, mối thù này, anh ta nhất định phải báo. Hơn nữa Tả Đoàn Niên còn dám thương tổn người phụ nữ anh ta yêu mến nhất, không thể tha được.
"Chuẩn bị xong tài liệu chưa?" Hình Thiên gọi điện thoại rồi lạnh giọng hỏi.
"Xong hết rồi."
"Gửi tất cả qua mail cho tôi." Hình Thiên nói xong thì cúp điện thoại, tăng nhanh tốc độ xe, khẩn cấp muốn gặp Bạch Nguyệt, sợ cô xảy ra chuyện.
*
Lúc Bạch Nguyệt sắp ngủ, có người gõ cửa kính xe.
Cô liếc nhìn đôi mắt của người kia, rất ôn hoà lại mang theo sự giàu kinh nghiệm, mặc bộ đồ màu trắng của pháp y, trong tay cầm theo một cái hộp, có lẽ là người mà Thẩm Diên Dũng gọi tới.
Cô nhấn một cái nút, trên ghế xuất hiện một cái lồng thuỷ tinh, bảo vệ cô vào bên trong, sau đó cô nhấn điều khiển từ xa, mở cửa xe.
Xe của cô sửa mất mấy chục triệu, so với giá gốc của chiếc xe còn đắt hơn.
Pháp y há miệng ngạc nhiên, sau một cái chớp mắt chợt hiện, bắt tay làm việc.
Bạch Nguyệt tựa vào ghế, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Điện thoại di động lại vang lên, cô thở dài một cái, là của Thẩm Diên Dũng, bắt máy, uể oải chào hỏi: “A lô."
"Bạch Nguyệt, còn phải làm phiền cô một chuyện."
"Làm sao?"
"Người của tôi chết rồi. Tôi chắc chắn rằng người này có liên quan đến cái chết của mẹ Lưu San, chính là người này đã phái người đi ám sát. Tôi vốn chuẩn bị một nhiệm vụ để anh ta chết, nhưng không ngờ anh ta lại chết trước mặt tôi. Tôi nghi ngờ, sau lưng còn có người." Thẩm Diên Dũng nghiêm trọng nói.
Bạch Nguyệt hoảng sợ ngồi ngay ngắn lại: “Là ai?"
"Không biết, bên Vô Hình báo cáo lên là tự sát, tất cả mọi người đều thấy anh ta nhảy từ tầng cao nhất xuống, không có ai đẩy. Lúc đâu tôi nghĩ là sợ tội nên tự sát, nhưng cháu trai của anh ta mới vừa đầy tháng, coi như sợ tội tự sát thì cũng phải trăng trối gì đó chứ?"
“Tôi mới kiểm tra lại hệ thống giám sát, trong đó biểu hiện rằng anh ta một mình lên tầng cao nhất, sau đó thì nhảy xuống. Trước khi ở đó, anh ta vẫn luôn đợi trong phòng, trong thời gian đó, chí có lính cần vụ của anh ta đi qua." Thẩm Diên Dũng cũng cảm thấy kì quái.
"Vậy còn danh sách liên lạc thì sao, trước khi xảy ra chuyện, anh ta đã liên lạc với ai?"
"Đã kiểm tra danh sách liên lạc của anh ta, từ lúc tôi đi thị sát ở Vô Hình cho đến khi anh ta chết, không hề có một bản ghi ghép liên lạc nào, thế nên anh ta không hề liên lạc với ai."