Chương 338: Đàn Ông Có Nhu Cầu Bình Thường Nào Đó
CHƯƠNG 338: ĐÀN ÔNG CÓ NHU CẦU BÌNH THƯỜNG NÀO ĐÓ
"Tiểu Niệm, là con, tiểu Diễn đây. Ha ha, con lén lấy điện thoại của bố gọi điện thoại cho dì. Bố còn đang mở cuộc họp video." Giọng của Cố Diễn thì thầm vang lên.
Trần Niệm nghe được giọng của Cố Diễn thì trong lòng ấm áp chẳng khác nào được phơi nắng giữa ngày đông, khóe miệng vô thức cong lên.
"Bây giờ con đang làm gì thế? Buổi trưa con đã ăn gì chưa?" Trần Niệm quan tâm hỏi.
"Bây giờ con đang gọi điện thoại cho dì này. Buổi trưa còn chưa biết sẽ ăn gì nữa. Chắc hẳn bố sẽ dẫn bọn con đi ăn ở nhà hàng. Tiểu Niệm, con có thể thường xuyên gọi điện thoại cho dì không?" Cố Diễn dè dặt hỏi.
"Đương nhiên là có thể rồi." Trần Niệm nói xong, suy nghĩ một lát mới nói tiếp: “Con dùng điện thoại của bố con thì sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện thôi, không được an toàn lắm đâu. Để xế chiều dì qua nhà con, bỏ điện thoại mới ở trong tủ giày ngoài cửa, con nhớ lén cầm lấy nhé! Lúc nào con không đi học có thể gọi điện thoại cho dì, dì sẽ lưu số điện thoại di động của dì ở bên trong, đăng kí giúp con một tài khoản zalo, như vậy chúng ta lại có thể gọi video."
"Ồ, thế thì tốt quá. Ý này của dì thật sự quá tuyệt. Vậy để con trả lại điện thoại cho bố luôn." Cố Diễn vui vẻ nói.
"Ừ." Trần Niệm cúp điện thoại.
Lưu San vẫn đang quan sát Trần Niệm, nhướng mày nói: “Đứa bé kia lại chủ động gọi điện thoại cho cậu à?"
"Đúng vậy. Tớ cũng không ngờ đấy." Trong mắt Trần Niệm đầy ý cười: “Buổi chiều tớ phải ra ngoài một lát, cậu cho tớ mượn xe nhé."
"Các cậu đấy, thật đúng là mẹ con liền tâm, đứa bé kia mới biết cậu mà đã thích cậu như vậy rồi." Lưu San xúc động nói, trong ánh mắt nhìn về phía tiểu Bối có phần dao động và rũ mí mắt xuống.
Trần Niệm cầm tay Lưu San: “Cậu và tiểu Bối sẽ không phải xa nhau đâu."
"Ha ha, tớ cũng chỉ mong vậy." Lưu San hít sâu một hơi rồi đi về phía tiểu Bối, xoa lên gương mặt trắng mịn của cậu bé: “Nếu có thể, tớ muốn cho nó một gia đình bình thường."
Bởi vì trong phòng đều là người của Thẩm Diên Dũng nên Trần Niệm cũng không nói gì nữa. Nếu nói nhiều, sợ là Lưu San quá tức giận, trái lại chỉ gây bất lợi cho cô ấy.
Trần Niệm đi vào trong bếp nấu bữa trưa. Sau khi ăn xong, cô lái xe của Lưu San ra ngoài, tới cửa hàng bán điện thoại mua thẻ sim mới và điện thoại mới, nhập số của mình rồi lưu lại, cũng đăng ký một tài khoản zalo tên là Không Nhớ Không Quên.
Sau khi làm xong tất cả những điều này, cô để điện thoại ở chế độ yên lặng rồi đặt vào trong túi, lái xe tới nhà của Cố Lăng Kiệt.
Cô từ trên xe bước xuống, sợ gặp Cố Lăng Kiệt ở trong thang máy sẽ không thể giải thích được nên cố ý đi lên bằng cầu thang.
Khi đến cầu thang tầng thứ chín, cô nhìn thấy có bốn người đàn ông đứng ở đầu cầu thang đang lén lén lút lút nhìn chằm chằm vào nhà của Cố Lăng Kiệt, trong lòng cô chợt có dự cảm không tốt.
Cô cố ý đi tới cửa nhà đối diện nhà Cố Lăng Kiệt và gõ cửa.
Ở cửa nhà đối diện có một cô gái xinh đẹp ra mở cửa, nghi ngờ nhìn Trần Niệm: “Có chuyện gì vậy?"
"Tôi tới lấy đồ chuyển phát nhanh." Trần Niệm nói.
"Nhà tôi đâu có ai muốn gửi chuyển phát nhanh đâu?" Cô gái không hiểu hỏi lại.
Trần Niệm lùi lại một bước và nghiêng đầu nhìn biển số nhà: “Thật ngại quá, tôi tìm nhầm."
Cô lại gõ cửa nhà Cố Lăng Kiệt.
Người mở cửa chính là Cố Diễn.
Cậu bé ngạc nhiên nhìn về phía Trần Niệm và muốn mở miệng, Trần Niệm đã lớn tiếng nói xen vào: "Cậu bạn nhỏ, tôi tới thu đồ chuyển phát nhanh, người lớn nhà cậu có ở trong nhà không?"
"Chuyển phát nhanh ạ?" Cố Diễn không hiểu, mờ mịt nhìn về phía Trần Niệm.
Trần Niệm vào cửa, hạ giọng nói với Cố Diễn: "Đóng cửa lại."
Cố Diễn ngoan ngoãn đóng cửa lại: “Tiểu Niệm, sao dì quay lại?"
Trần Niệm kín đáo đưa điện thoại di động cho Cố Diễn: “Con giấu đi."
Cố Lăng Kiệt từ trong phòng làm việc đi ra. Trần Niệm lập tức chắn ở được mặt Cố Diễn, che tầm mắt của anh. Bởi vì chột dạ nên mặt cô đỏ bừng như quả đào mật.
"Sao cô lại tới đây?" Cố Lăng Kiệt nghi ngờ nói.
"Hôm qua tôi quay lại phát hiện không thấy vòng tai đâu, đoán có thể nó bị rơi ở chỗ anh nên mới đến đây tìm. À đúng rồi, khi tôi đi cầu thang lên đây, thấy có hai người lén lén lút lút ở đầu hành lang nhìn chằm chằm vào cửa nhà các anh. Anh tốt nhất nên tìm người xem thử." Trần Niệm nói ra chuyện trọng điểm khiến cô gõ cửa bước vào đây.
Nếu không phải phát hiện bên ngoài có chuyện khác thường, cô chỉ cần để điện thoại di động ở trong tủ giày bên ngoài rồi đi thẳng là được.
"Cô leo cầu thang lên tận tầng chín à?" Cố Lăng Kiệt nheo mắt nhìn cô.
Trần Niệm nhìn ra anh không tin tưởng thì trong lòng cũng bực bội.
Đúng là chó cắn Lã Động Tân(vô lương tâm), không nhìn ra được lòng tốt của người khác.
"Bình thường tôi cũng leo cầu thang để giảm béo mà. Bây giờ, nhà anh bị theo dõi mới là trọng điểm. Anh có muốn đi điều tra hay không thì tùy anh. Mặt khác, khi nào anh tìm được vòng tai nhớ gọi điện thoại cho tôi. Tôi có việc phải đi trước đây." Trần Niệm xoay người.
Cố Lăng Kiệt cười giễu cợt: “Tuổi cô không lớn lắm mà tính tình không nhỏ nhỉ? Cô tự mình tìm đi. Không tìm được thì chứng tỏ vòng tai của cô không ở đây."
Trần Niệm liếc nhìn anh: “Thật ngại quá, tôi đã hai mươi tám, cũng không nhỏ."
Cố Lăng Kiệt nhìn cô bình tĩnh lại có phần xa xăm: “Cô cũng biết mình không nhỏ mà tính tình vẫn hung hăng như thế, những đau khổ trong quá khứ không làm cho cô học được cách bình tĩnh à? Tất cả đều cho chó ăn rồi sao?"
Trần Niệm mím môi.
Cô cảm thấy dường như có một ngọn lửa bốc lên đầu, trong đôi mắt như muốn phun ra lửa.
Anh đang chửi khéo cô, anh có ý kiến với cô thì dù cô có nói gì cũng là sai.
Tuổi tác càng lớn mà da mặt càng mỏng, lòng tự trọng cũng càng mạnh hơn.
Cô cảm thấy rất khó chịu nhưng nghẹn ở trong lòng không tìm được chỗ nào trút ra được.
Cô vốn không đeo vòng tai nên tìm vòng tai chỉ là mượn cớ thôi. Vì không muốn ở lại đây lâu, cô xoay người đi vào phòng bếp, tìm kiếm một chút mang tính tượng trưng.
Cô lại thấy Cố Lăng Kiệt xuất hiện ở cửa phòng bếp nên lạnh lùng nói: "Tự nhiên lại không tìm thấy. Chắc không phải rơi ở chỗ anh."
Cố Lăng Kiệt giơ tay ra nắm vành tai của Trần Niệm, cô chỉ cảm thấy trên lỗ tai đau nhói nên theo bản năng hất tay anh ra, không vui trừng mắt nhìn anh.
Trong tay Cố Lăng Kiệt đang cầm một cái vòng tai đưa cho cô: “Tiểu Diễn mới vừa nói trong phòng tôi có đôi vòng tai, có lẽ đám trẻ con thấy nên cầm chơi."
Trần Niệm cười giễu cợt một tiếng.
Cô căn bản không đeo vòng tai, cũng không cảm thấy với quan hệ giữa cô cùng Cố Lăng Kiệt bây giờ, anh sẽ cố ý mua vòng tai tặng cho cô.
Về phần đám trẻ con cầm chơi lại càng không thể nào. tiểu Diễn và Minh Bảo đều là bé trai, chúng cầm vòng tai chơi làm gì.
Vòng tai rơi trong phòng của anh thì chắc hẳn quan hệ giữa người phụ nữ đó và anh đã có thể tới mức vào phòng, hoặc là càng thân mật hơn nữa.
Trần Niệm lấy vòng tai xuống trả lại cho Cố Lăng Kiệt: “Thật ngại quá, đây không phải là vòng tai của tôi."
Cố Lăng Kiệt nhíu mày. Không phải của cô thì là của ai?
Bởi vì da của Chu Hân Ly dễ bị dị ứng nên không đeo vòng tai.
Trần Niệm lãnh đạm đi lướt qua anh rồi chợt đứng lại. Cô có mấy lời không nói ra sẽ thấy khó chịu.
Cô liếc nhìn Cố Lăng Kiệt: “Ngài Cố đang tuổi sung sức lại mất vợ nhiều năm nên có nhu cầu sinh lý cũng là chuyện rất bình thường. Nhưng dù sao chỗ anh còn có hai đứa trẻ, trong nhà có vài sinh hoạt vẫn không quá thích hợp đâu. Tôi kiến nghị anh nên đi tới khách sạn thì tiện hơn đấy."
Cố Lăng Kiệt cúi đầu nhìn cô, ánh mắt tối tăm: “Liên quan gì tới cô!"
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!