Chương 568: Không Trả Lời Đúng Không
CHƯƠNG 568: KHÔNG TRẢ LỜI ĐÚNG KHÔNG
Lưu San cảm thấy cần phải bàn bạc với anh.
Cô xoay người lại đối mặt với Thẩm Diên Dũng, nói nghiêm túc: “Bây giờ chúng ta không thích hợp có con, thứ nhất tôi ở bên cạnh anh suy cho cùng cũng là một người tâm phúc, một tâm phúc ở bên cạnh Tổng thống chưa kết hôn đã mang thai, người không có não cũng đoán ra được là của anh.
Thứ hai tôi khó khăn lắm mới ốm lại có được dáng người như bây giờ, một khi mang thai thì sẽ mập lại, hơn nữa sẽ chuyển trọng tâm đến cho con.
Thứ ba anh chắc chắn sẽ phân tâm đúng không, anh lại có thêm một điểm yếu cho người khác đúng không?”
Thẩm Diên Dũng nhìn cô chăm chú: “Thứ nhất, chúng ta có tránh thai nên khi nào mang thai vẫn chưa biết được.
Thứ hai đợi sau khi bụng em lớn, anh sẽ sắp xếp đến những nơi khác để em yên tâm dưỡng thai, sẽ không để ai phát hiện được nên cũng không có những dư luận mà em lo lắng.
Thứ ba, trước kia em cũng rất mập anh cũng không có chê bai em, cho nên sau này em mập lên anh cũng sẽ không chê bai.
Thứ tư, về vấn đề giáo dục con cái, anh có mời một bà đẻ ở cữ và gia sư rất tốt ở bên con chúng ta, em không cần bận tâm.
Thứ năm về thứ gọi là điểm yếu, chỉ cần đủ lớn mạnh thì không sợ có.”
Lưu San biết nói không lại anh nên dứt khoát chơi xấu: “Tôi không muốn.”
Thẩm Diên Dũng nhìn chằm chằm cô, do ánh sáng hơi tối nên cô nhìn không rõ mắt anh nhưng đủ biết không phải là chuyện tốt gì.
Cô cảm thấy lạnh sống lưng bèn giải thích tiếp: “Tôi còn chưa sống đủ cuộc sống hai người, rất nhiều người xung quanh tôi đã kết hôn mà cuộc sống vợ chồng lại ít đi, mất đi sự mãnh liệt khi còn chưa kết hôn, đợi sau khi sinh con sẽ càng ít hơn nữa, tôi sắp ba mươi tuổi rồi gần tới độ tuổi sung mãn, lúc này mang thai không tốt lắm.”
“Em đã sinh một đứa con cho anh rồi, anh ít hơn em sao?” Thẩm Diên Dũng không tán thành.
Lưu San ngại ngùng: “Chẳng phải chưa kết hôn hay sao?”
“Bây giờ cũng chưa kết hôn mà.”
Lưu San: “...”
“Nên mới không thể có con được.” Cô nói xong liền cảm thấy hơi mâu thuẫn, không muốn tranh luận với Thẩm Diên Dũng nữa, cô cãi không lại bèn quay lưng lại với anh.
Thẩm Diên Dũng im lặng, Lưu San cũng im lặng.
Trôi qua gần hơn mười phút, Thẩm Diên Dũng hỏi: “Ngủ chưa?”
Lưu San mím môi không lên tiếng.
“Không trả lời đúng không? Vậy anh làm luôn đấy.” Thẩm Diên Dũng cảnh cáo.
“Sắp ngủ rồi.” Lưu San không bằng lòng lên tiếng.
Thẩm Diên Dũng cười khẩy trở mình lại nhốt cô vào lòng anh, không đợi cô phản ứng lại liền cúi đầu hôn lên môi cô.
Lưu San đẩy anh ra, cô không muốn.
Bây giờ trời rất lạnh, dù trong đây có thiết bị sưởi ấm nhưng vẫn rất lạnh.
Cô đã tắm rồi không muốn làm xong tắm thêm lần nữa.
Đáng tiếc anh vốn không cho cô cơ hội từ chối, nắm lấy tay đang đẩy anh đè lên đỉnh đầu cô.
Trước kia có rất nhiều khúc dạo đầu, lần này có thể do anh bực mình nên trực tiếp nhấc chân cô lên, có chút gấp gáp.
Lưu San tức giận, không thoát khỏi được bèn lắc eo, ngược lại trông có vẻ như đang phối hợp: “Thẩm Diên Dũng, không thể làm như vậy được.”
“Chẳng phải đang ở độ tuổi sung mãn sao? Sao anh cảm thấy em vốn không muốn vậy, không muốn thì dứt khoát sinh con cho anh là được, em mang thai rồi anh bảo đảm không chạm vào em.” Thẩm Diên Dũng nói một cách quái gở, đè nén lại cơn thịnh nộ của mình.
“Mẹ kiếp.” Lưu San nổi nóng bổ nhào Thẩm Diên Dũng xuống giường: “Tôi chỉ là một công cụ sinh con của anh thôi sao?”
Anh nắm lấy eo cô, trong mắt chứa đựng tình cảm và dục vọng, nhìn cô chằm chằm: “Muốn có công cụ thì anh có rất nhiều nhưng anh chỉ cần một mình em, cũng chỉ có một mình em, em vẫn chưa hiểu sao? Hay là em thực sự vẫn chưa hiểu nguyên nhân anh làm như vậy.”
Buổi tối não của Lưu San vốn không được nhanh nhạy lắm, anh lại trúc trắc như vậy cô càng không hiểu hơn.
Nhưng trong đầu cô lóe lên một ý tưởng, nếu bạn học cấp hai và bạn học tiểu học của cô biết cô và Thẩm Diên Dũng đang ở bên nhau với mà còn làm những chuyện này, họ sẽ nghĩ như thế nào đây!
Cô nhớ lúc đó Thẩm Diên Dũng cũng là hot boy của trường đấy.
Mẹ kiếp, ngủ với một hot boy có vẻ như cô cũng không thiệt thòi gì lắm, bèn cúi đầu mút lấy cổ của Thẩm Diên Dũng.
Động tay tiện hơn động não.
Thẩm Diên Dũng cũng không ngăn cản, nắm lấy eo cô tiến vào lần nữa.
Lưu San ngồi dậy thấy một dấu đỏ trên cổ anh liền hối hận, chỗ đó quá rõ ràng rồi dễ bị phát hiện: “Ngày mai tôi lấy kem che khuyết điểm cho anh.”
Anh nhíu mày trở mình lần nữa, thốt ra câu nói tục: “Lúc làm với ông đây bớt nghĩ những chuyện khác.”
Lưu San: “...”
Ngày hôm sau
Khi Lưu San thức dậy đã không thấy Thẩm Diên Dũng nữa.
Cô trở mình ngủ tiếp.
Nhắm mắt lại nhưng suy nghĩ lại rất rõ ràng, nhớ đến sự phóng túng của đêm qua, mất mặt quá, thật mất mặt.
Khi cô và Thẩm Diên Dũng làm lần thứ hai đã tiến hành một cuộc giằng co.
Cô nổi nóng, thể lực không tốt, vào lúc anh cố tình nhường cô, cuối cùng cô đã ở phía trên, càng nghĩ càng bực mình nên kêu lên một tiếng: “Cha!”
Thẩm Diên Dũng nói tục một câu sau đó cô hoàn toàn không còn cơ hội trở mình nữa.
Phiền chết đi được.
Cô cảm thấy sau này phải tăng cường rèn luyện sức khỏe mới được, nhưng có vẻ như dù có rèn luyện cũng chênh lệch rất nhiều.
Thôi cứ nghỉ ngơi trước đi.
Cô cầm điện thoại trên tủ đầu giường lên xem giờ, đã mười giờ mười lăm rồi, cô không muốn dậy bèn nằm đó chơi điện thoại.
Cửa phòng được mở ra, Thẩm Diên Dũng áo mũ chỉnh tề bước vào, tâm trạng có vẻ rất tốt ngồi ở đầu giường: “Con heo lười, vợ chồng Tể tướng sắp đến rồi, em không dậy nữa sẽ không ra ngoài được đâu đấy.”
“Vậy tôi muốn nằm trên giường một ngày, anh cho người lén mang đồ ăn lên đây đi.” Lưu San nói.
Thẩm Diên Dũng bật cười, ánh mắt dịu dàng đến tột độ, dần dần chuyển sang sự chiều chuộng cùng với dục vọng.
Lưu San giật mình.
Không lẽ anh ta cho rằng là anh đã làm cô không thể xuống giường được sao.
Cách nhận thức này khiến cô rất mất mặt, cô vén chăn ra đứng dậy: “Tôi cảm thấy tôi vẫn rất khỏe khoắn, nằm trên giường suốt sẽ lười biếng, tôi thấy ra ngoài đi dạo tốt hơn.”
Thẩm Diên Dũng cười rạng rỡ hơn, quay người lại ôm chầm lấy cô: “Bây giờ làm thêm một lần nữa vẫn còn kịp.”
“Thẩm Diên Dũng, anh không cảm thấy anh quá phóng túng rồi sao? Như vậy sẽ không nghỉ ngơi được cũng không tốt cho sức khỏe và sẽ gây mất tập trung nữa đấy.” Lưu San nói thẳng.
“Sợ không thỏa mãn được em, em trốn mất thì làm sao đây?” Anh nói rất nghiệm túc.
Lưu San có chút chột dạ: “Đã đủ rồi.”
Anh cũng không còn vòng vo trong vấn đề này nữa: “Lát hồi em chuẩn bị đi đâu?”
“Đi dạo xung quanh, lâu rồi tôi không đi dạo, hôm nay là thứ bảy chắc sẽ náo nhiệt lắm.”
“Kẻ ám sát hôm qua vẫn chưa bắt được, rất dễ bị phục kích ở trung tâm thành phố, người lại quá nhiều, người của anh muốn bảo vệ em cũng không tiện.”
“Vậy anh có đề nghị gì?” Lưu San bất lực nói.
“Hôm nay bắt đầu từ buổi trưa anh sẽ hơi bận, sẽ bận đến lúc như tối hôm qua, sáng mai sau khi vợ chồng Tể tướng về nước thì anh có thời gian rảnh.”
Lưu San chớp mắt: “Cho nên?”