Chương 1169: Nếu Như Là Thanh Kiếm Sắc Bén, Không Bằng Đâm Xuyên Trái Tim
CHƯƠNG 1169: NẾU NHƯ LÀ THANH KIẾM SẮC BÉN, KHÔNG BẰNG ĐÂM XUYÊN TRÁI TIM
Ánh mắt cô trầm lắng lại.
Hạng Thịnh Duật ngay cả mình cũng lừa gạt, huống chi là cấp dưới.
Cô cũng không muốn tranh luận với anh ta nữa, không có kết quả, cũng không có ý nghĩa.
"Đi thôi." Mục Uyển nói xong, đi ra cửa trước.
Lã Bá Vĩ và An Kỳ liếc nhau một cái, đi theo lên xe.
Trên đường đến hoàng cung, kiểm tra còn nghiêm ngặt hơn trước đó, không chỉ phải đổi xe, những người này còn khám xét kỹ người họ, đừng bảo là súng ống, túi xách, đồ trang sức, ngay cả dây lưng cũng không cho phép mang vào.
"Cô chủ." An Kỳ đề phòng đứng bên cạnh Mục Uyển.
"Cẩn thận cũng không thừa, trước mắt Hình Thiên đang ở trong cung, làm như vậy cũng bình thường." Mục Uyển ngược lại rất hờ hững.
Sở Giản dẫn họ đến cửa Thiên Điện thì bị ngăn lại.
Lã Bá Vĩ và An Kỳ cũng bị ngăn lại, chỉ có Mục Uyển có thể đi vào.
Cô được vệ sĩ dẫn đường, đi vào bên trong.
Hoa Cẩm Vinh, Hoa Nhiên và phu nhân Lan Ninh đều ở đó, Phó Hâm Ưu thế mà cũng ở đó, còn có cả Hạng Thịnh Duật và Hình Thiên.
Hình Thiên toàn thân mặc âu phục màu trắng, tóc đã cắt, nếu chỉ nhìn bề ngoài, thì chỉ có vẻ hơn ba mươi tuổi.
Anh chăm sóc rất tốt, thời gian không hề lưu lại dấu vết trên người anh.
Nhưng lúc này Hình Thiên khiến cô cảm thấy vô cùng xa lạ.
Hạng Thịnh Duật thì sao, anh mặc trang phục tướng quân nước M, màu đen tuyền, mang theo tua cờ.
Thoạt nhìn cảm thấy tràn đầy hơi thở cấm dục, mạnh mẽ, mà vui mắt.
Nhưng cô không thích nụ cười trên mặt anh, quá ma mị, quá liều lĩnh, cũng quá nóng bỏng.
"Hoàng Thượng." Mục Uyển gật đầu với Hoa Cẩm Vinh, nhìn về phía phu nhân Lan Ninh, cô cũng cung kính gọi: "Phu nhân."
"Cô cảm thấy so với tôi, cô có tư cách gì làm phu nhân An Ninh." Phu nhân Lan Ninh ôn tồn, hỏi từng chữ đều vô cùng sắc bén, nhằm thẳng vào điểm yếu.
Mục Uyển mỉm cười, quay người, nhìn Hình Thiên, hỏi: "Ngài cảm thấy tôi có tư cách gì làm phu nhân An Ninh?"
Hình Thiên không ngờ, cô sẽ trực tiếp ném thanh kiếm này vào trong tay anh.
"Đây là việc quốc gia của mọi người, tôi nghĩ tôi không tiện can dự." Hình Thiên nói.
"Vậy bây giờ tại sao ngài lại ở chỗ này? Xem kịch sao?" Mục Uyển hỏi.
"Làm càn, tổng thống Hình là khách quý tôi mời tới." Hoa Cẩm Vinh nghiêm khắc nói.
Mục Uyển mỉm cười: "Khách quý sao, người ở đây không hiểu rõ tôi, phu nhân Lan Ninh vừa hỏi tôi, lấy tư cách gì ngồi vào vị trí phu nhân An Ninh, ngoài người trong tộc, thì người hiểu rõ tôi nhất chính là ngài, tôi còn tưởng rằng ngài sẽ nói vậy chứ, dù sao, từ trong miệng người khác nói ra, có sức thuyết phục hơn chính tôi nói ra."
"Em thật hi vọng tôi nói sao?" Hình Thiên hỏi.
"Tôi và ngài ở chung được năm năm, tôi tự cho là tôi là hạng người gì, chắc ngài khá hiểu, nếu ngài cảm thấy tôi có tư cách thì tôi có tư cách, đó phán đoán nhìn xa trông rộng của ngài, nếu như ngài cảm thấy tôi không có tư cách, tôi cũng chấp nhận, cũng không muốn nói thêm gì nữa." Mục Uyển nói xong, chăm chú nhìn anh không chớp mắt.
Hạng Thịnh Duật lộ liễu nhìn chằm chằm hai người bọn họ, nhếch miệng, không nói gì.
Bầu không khí lập tức đông cứng lại, không ai nói gì.
Phó Hâm Ưu hơi nóng nảy, cô ta cũng không muốn Mục Uyển ngồi lên vị trí phu nhân An Ninh, nên châm dầu vào lửa, thúc giục: "Ngài nói xem, ngài là chồng tương lai của công chúa chúng tôi, nên thẳng thắn mới tốt. Đừng quên lúc trước khi cô ta là vợ ngài, đã cắm sừng ngài như thế nào. Riêng điểm này, tôi đã cảm thấy, cô ta không có bất kỳ tư cách gì, thậm chí còn liên lụy đến người làm chồng như ngài bị người khác chê cười."
"Cắm sừng? Phó Bộ trưởng làm Phó Bộ trưởng Bộ ngoại giao mà không chú ý tin tức sao? Tốt xấu gì thì tôi cũng là người nhà họ Hạng của nước M, một tin tức về tôi cũng kéo theo hàng chục nghìn người click vào xem đấy." Mục Uyển nói với Phó Hâm Ưu nói: "Hay là đến bây giờ cô còn chưa biết tôi bị oan, người phụ nữ đó đã thừa nhận là nhân vật chính của video, oan uổng tôi."
Phó Hâm Ưu bị Mục Uyển nói vậy, nhất thời không biết nói gì, đành nhìn phu nhân Lan Ninh cầu cứu.
"Gần đây Tiểu Ưu đang bận công tác, không có tâm tư quan tâm đến mấy chuyện linh tinh." Phu nhân Lan Ninh thay Phó Hâm Ưu nói.
Mục Uyển bình tĩnh nhìn Hình Thiên: "Có phải tôi bị oan hay không, chắc ngài rất rõ ràng. Công chúa của ngài đang xem đấy, làm sao chờ mong một người vô tình vô nghĩa có tình có nghĩa chứ, hôm nay ngài đối xử với tôi thế nào thì ngày khác ngài cũng sẽ đối với người khác như thế."
Hạng Thịnh Duật nhíu mày, ánh mắt ánh lên vẻ tán thưởng, vui sướng, cùng mơ màng.
Anh thích Mục Uyển mang theo sức công kích như thế này, đây mới là cô khi còn bé.
Sau này cô bị Hình Thiên biến thành dáng vẻ hiền lành, anh thật nhìn không quen.
Hình Thiên chăm chú nhìn Mục Uyển, ngậm miệng, không nói gì.
Sắc mặt Hoa Cẩm Vinh rất kém, nói với Hình Thiên: "Thật xin lỗi, tổng thống Hình, việc nước tôi khiến ngài chê cười rồi, ngài hãy nghỉ ngơi trước đi, buổi tối tôi mời ngài ăn cơm. Tiểu Nhiên, hãy dẫn ngài tổng thống đi dạo một chút."
"Vâng." Hoa Nhiên đáp, đi lên khoác tay Hình Thiên, bước qua Mục Uyển.
Mục Uyển chắn trước mặt Hình Thiên, mạnh mẽ nói: "Đến bây giờ mà ngài vẫn không chịu tỏ rõ thái độ với tôi sao? Nếu như ngôn ngữ là thanh kiếm sắc, thì hãy đâm vào tim tôi một kiếm, là xong hết mọi chuyện."
"Cái gì xong hết mọi chuyện, sao tôi nghe không hiểu cô đang nói cái gì." Hoa Nhiên nói: "Cô đang cản trở khách quý đấy."
Mục Uyển chỉ nhìn anh, không có ý nhượng bộ.
Cô cũng hiểu rõ, chỉ cần Hình Thiên mở miệng nói, cô thích hợp thì Hoa Cẩm Vinh sẽ ban cho cô vị trí phu nhân An Ninh này.
Nhưng Hình Thiên nói cô không thích hợp, thì chắc chắn Hoa Cẩm Vinh sẽ không ban cho cô.
"Trên thế giới này, cũng không chỉ có đen trắng, còn có đỏ vàng lam tím xanh. Cuộc đời em không phải là do tôi quyết định, mà do em nắm giữ trong tay mình, em nhất định phải để người khác khống chế cuộc đời em sao?" Hình Thiên ý vị sâu xa nói.
"Tất nhiên, việc trên thế giới không phải chỉ có đen trắng, nhưng là bây giờ ngoài làm phu nhân An Ninh, và không làm phu nhân An Ninh, còn lựa chọn nào khác sao?" Hạng Thịnh Duật mở miệng nói, đứng bên cạnh Mục Uyển.
"Có làm hay không, không phải do tôi mà là do em." Hình Thiên nói xong, đi ra phía ngoài cửa.
Mục Uyển quay người nhìn anh.
Hạng Thịnh Duật cầm cánh tay cô, hạ giọng nhắc nhở: "Anh ta cũng không muốn trợ giúp em, em có làm hay không vốn không hề có quan hệ gì với anh ta."
Mục Uyển nhìn Hình Thiên từ cổng đi ra ngoài, cụp mắt, hàng lông mi dài che đi thần sắc trong mắt, dừng lại mấy giây.
"Bây giờ cô có thể nói cô có tư cách gì làm phu nhân An Ninh rồi chứ?" Phu nhân Lan Ninh vẫn ôn tồn như cũ.
Mục Uyển nhếch miệng, vẻ mặt không chắc chắn, không biết là tự giễu, hay là châm biếm.
Cô nhìn Hoa Cẩm Vinh: "Vì ngăn chặn miệng lưỡi của những kẻ nhàn rỗi, tôi cảm thấy vẫn nên để cho tôi ngồi vào vị trí phu nhân An Ninh này, bây giờ cả thế giới vừa biết tôi trong sạch, đều quan tâm xem tôi và Hình Thiên có thể tái hôn hay không, nhưng lại truyền ra Hoa Nhiên xen ngang, vậy người đứng sau việc thiết kế video khiến tôi bị ly hôn là Hình Thiên, hay là Hoa Nhiên, Hoàng Thượng ngài cảm thấy là ai?"