Chương 906: Chỉ Là Một Ác Ma, Trốn Ở Phía Sau Thiên Sứ
CHƯƠNG 906: CHỈ LÀ MỘT ÁC MA, TRỐN Ở PHÍA SAU THIÊN SỨ
Mục Uyển gật gật đầu, cố gắng không suy nghĩ nữa, cô lấy một bao lì xì từ trong ngăn kéo ra, đưa cho chị Lâm : "Chị Lâm , năm mới vui vẻ."
"Mợ chủ, năm mới vui vẻ." Chị Lâm nhận lấy bao lì xì trong tay Mục Uyển.
"Đã ăn sáng chưa?"
"Ăn rồi, ăn rồi."
"Ăn thêm một cái bánh quẩy đi, lúc sáng làm dư." Mục Uyển rất khách sáo.
"Được."
"Đúng rồi, trong nồi còn có cháo trứng bắc thảo thịt nạc, tôi và Thiên đã ăn rồi, hôm nay, tôi đi ra ngoài với Thiên, có lẽ mùng tám mới về, bên ngoài có hai con chó, phiền chị Lâm cho nó ăn." Mục Uyển dặn dò.
"Được, không thành vấn đề."
"Còn nữa, trong phòng tôi có hai thùng quần áo, một thùng giày, đều là những thứ tôi không mặc, thím thấy họ hàng nào của thím cần, thì đưa quần áo giày dép cho bọn họ đi." Mục Uyển căn dặn.
"Vâng, cám ơn cô chủ, quần áo của cô bọn họ đều tranh giành nhau, lần này tôi trở về, bọn họ cứ hỏi đòi tôi." Chị Lâm cung kính trả lời.
Mục Uyển tạm thời không còn gì muốn dặn dò nữa, chị Lâm bắt đầu quét tước vệ sinh, cô đi vào phòng bếp nấu món ăn tiếp theo.
Phòng làm việc. . .
Thuộc hạ của Hình Thiên báo cáo: "Bốn giờ sáng hôm nay, càng nhiều video có liên quan với phu nhân đã xuất hiện, có chút trực tiếp là . . . . . cái loại video kia, vị trí nào đó đều là HD, có thể nhìn thấy rõ ràng chi tiết quá trớn của phu nhân, không chỉ một lần.
"Không thể nào, cô ấy tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện này, cậu chắc chắn bên trong video là phu nhân sao?" Hình Thiên không tin nói.
"Tôi đã cho người đi xem xét rồi, nhưng vừa nhìn thấy, thật sự rất giống phu nhân, cho dù không phải, cũng đã xuất hiện rất nhiều hình ảnh của phu nhân, lúc này chúng ta đã có hơn nghìn vạn lượt xem và nghìn vạn lượt chia sẻ rồi. Nơi trưng bày, nhà bảo tàng tượng sáp ở nhiều nơi khác nhau, chỉ cần có tượng sáp, tượng điêu khắc của phu nhân, đều bị phá hủy toàn bộ, thậm chí, có rất nhiều người chửi bới hình ảnh của phu nhân, bây giờ cơ quan xử lý gần như đã vào trạng thái vô dụng, không thể trong lúc nhất thời che giấu toàn bộ được."
"Chuyện này tôi biết rồi, cậu không cần làm ầm lên, hôm nay tôi dẫn Uyển Uyển ra ngoài du lịch, không cần vì chuyện hình ảnh làm ảnh hưởng tới tâm trạng của cô ấy, xem xét video là thật hay giả trước, tôi tin chắc là giả, sau đó chính thức nói rõ, làm sáng tỏ một chút.” Hình Thiên dặn dò nói.
"Ngài Tổng thống, loại tình hình như bây giờ, cách tốt nhất là công bố ly hôn với phu nhân, nếu không, đợi chuyện ầm ĩ lên, càng khó xử lý hơn.” Thuộc hạ của Hình Thiên đề nghị.
"Nếu bây giờ tôi tuyên bố, sẽ tạo thành tổn thương quá lớn với Uyển Uyển, tôi đã nói rõ với cô ấy rồi, mùng mười ly hôn, tôi đã quyết định rồi, không cần nói gì nữa." Hình Thiên dứt khoát nói.
Thuộc hạ thấy thái độ của Hình Thiên kiên định như vậy, cũng không nói gì nữa, lui ra khỏi phòng làm việc của Hình Thiên.
Lúc bảy giờ năm mươi, trưởng vệ sĩ dẫn người đến đây.
Mục Uyển đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ cần đem đi, thấy ánh mắt của trưởng vệ sĩ nhìn cô có chút kỳ lạ, đoán chừng mình đã xảy ra chuyện.
"Đi thôi." Hình Thiên nói.
Vệ sĩ đi tới xách hành lý cho bọn họ.
Mục Uyển thấy vệ sĩ xách hành lý đều dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn cô, loại ánh mắt này, khiến người ta rất không thoải mái, giống như mang theo gian ác, mang theo chán ghét, còn mang theo thẹn thùng nữa, đã khác thường đến không nói nên lời.
Cô và Hình Thiên lên máy bay, máy bay không phải loại chuyên dụng của Tổng thống, mà là máy bay tư nhân mượn của thương nhân.
Trên máy bay, không khí cũng không tốt lắm.
Cô vốn không muốn hỏi, bởi vì rất nhanh sẽ ly hôn. . .
Cô hỏi nhiều về chuyện chính trị cũng không tốt lắm.
Nhưng mà, cô cảm thấy, chuyện này liên quan đến mình cho nên muốn biết, thấp giọng hỏi Hình Thiên: "Có phải em đã xảy ra chuyện rồi không?"
"Không phải chuyện lớn, không cần phải xen vào, chỉ là có vài người thấy chúng ta vẫn chưa ly hôn, lại làm một ít chuyện, anh sẽ xử lý đàng hoàng, hôm qua em chỉ xem ba tập của ‘Trái Tim Mùa Thu’ đã ngủ rồi, chúng ta đi ít nhất cũng hơn hai tiếng, có muốn xem tiếp không?" Hình Thiên chuyển đề tài.
"Bọn họ lại làm chuyện gì?" Mục Uyển không bị Hình Thiên thay đổi suy nghĩ.
Hình Thiên nhìn về phía cô, vốn định giấu diếm cô, để cô ra ngoài du lịch vui vẻ chút, nhưng cô là một người vừa tinh tế lại nhạy cảm.
"Bọn họ tìm một người giống như em, quay một vài video không bình thường tung lên mạng, mấy người dân không rõ sự thật lung tung ồn ào lên, bây giờ bọn họ đã đi giám định kỹ thuật rồi." Hình Thiên giải thích.
Mục Uyển cười nhạo một tiếng: "Trước giờ em giữ mình trong sạch, cũng không quan hệ tình cảm nam nữ lung tung, người khác lại cho rằng em là tác phong tùy tiện, lỗ mãng phóng đãng, dì út của em một lúc quan hệ với mấy người đàn ông, bà ta lại là thiên kim tiểu thư trong sạch, rất hài hước, có đúng không?"
Hình Thiên không nói gì.
"Đúng rồi, nghe nói mỹ nữ đẹp nhất nước M từng yêu anh đến chết đi sống lại, thật ra, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, nhà họ Hạng là kẻ thù của anh, nhà họ Hoa là đồng minh của anh, cô gái kia là cô hai của nhà họ Hoa, có lẽ hai người ở cùng nhau sẽ xứng hơn, cô ấy vì anh, đến bây giờ vẫn chưa lập gia đình đấy." Mục Uyển có chút đăm chiêu nói.
"Từng có một người nói với anh, nếu vì mục đích hy sinh tình yêu, mặc dù sự nghiệp thành công, cuộc sống cũng sẽ không sung sướng, lúc đêm khuya tĩnh mịch suy nghĩ sâu xa, vẫn sẽ cảm thấy cô độc."
"Người mà anh nói, là Bạch Nguyệt đúng không, từ đầu cô ấy đã không cho anh cưới em." Mục Uyển che giấu chua xót trong lòng, mỉm cười nói.
"Trái lại, người anh muốn cưới là dì út của em, là cô ấy đề cử em, cô ấy nói, nếu anh bắt buộc phải cưới phụ nữ của nhà họ Hạng, vậy thì cưới Mục Uyển đi. Cô gái này không giống với con cái của nhà họ Hạng, Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, mạnh mẽ, kiên định, là một cô gái tính cách, đức tính đều tốt đẹp." Hình Thiên nói.
"A, cho nên, Bạch Nguyệt là một cô gái hiếm thấy, em thật sự hâm mộ cô ấy, còn ngưỡng mộ nữa, thật ra cô ấy là thần tượng của em, anh đừng nói với cô ấy, lúc trước em còn cãi nhau với cô ấy nữa."
Hình Thiên ngạc nhiên: "Em cãi nhau với cô ấy, vì sao?"
"Tâm trạng không tốt, nhìn thấy cô ấy không vừa mắt, muốn gây chút phiền phức cho cô ấy, anh thấy đó, em cũng không phải cô gái có đức tính tốt đẹp như trong miệng mọi người, trong xương của em chảy dòng máu của nhà họ Hạng, chỉ là sự tối tăm của em đã ẩn giấu rất sâu rồi thôi." Mục Uyển cười nói, mi mắt cong cong.
"Em sẽ không vô duyên vô cớ gây phiền phức với cô ấy, là vì chuyện của Thẩm Diên Dũng sao?" Hình Thiên đoán.
"Thật ra em hơi quên cuối cùng là vì chuyện gì rồi, chỉ là tâm trạng không tốt, tùy tiện phát tiết một chút, đợi chúng ta tách ra rồi, anh nhớ giúp em nói một tiếng xin lỗi với Bạch Nguyệt, thật ra sau khi em hết nổi nóng đã hối hận rồi." Mục Uyển dịu dàng nói.
"Cô ấy không phải loại người keo kiệt, sẽ không để trong lòng đâu." Hình Thiên an ủi.
Cô thà rằng Bạch Nguyệt là một người keo kiệt, thà rằng Bạch Nguyệt sẽ nói huyên thuyên trước mặt Hình Thiên, phá hư hình tượng hoàn mỹ của mình trong lòng anh, như vậy cô mới có thể điên cuồng một chút.
Nhưng mà không, Bạch Nguyệt rất hoàn mỹ, hoàn mỹ đến mức cô cũng không thể xoi mói vấn đề và tật xấu, chỉ có cô là ghen tị, hâm mộ mà thôi.
Nếu, Bạch Nguyệt không phải người phụ nữ Hình Thiên yêu, thì thậm chí cô sẽ không ghen tỵ và hâm mộ.