Chương 1438: Cô Ấy, Đã Không Còn Là Cô Của Quá Khứ
CHƯƠNG 1438: CÔ ẤY, ĐÃ KHÔNG CÒN LÀ CÔ CỦA QUÁ KHỨ
"Chững chạc và vững vàng quan trọng đến thế sao?" Hạng Thịnh Duật hỏi.
"Anh mới là quan trọng nhất." Mục Uyển trả lời Hạng Thịnh Duật.
Tâm trạng Hạng Thịnh Duật khá là vui vẻ, anh ta cười tủm tỉm: "Xem như em còn có trái tim, không phải đồ ăn cháo đá bát, được rồi, anh biết rồi, anh vẫn còn một cuộc họp nữa, sau khi họp xong anh sẽ đến, có chuyện gì thì nhớ liên lạc với anh, không có gì thì cũng phải nhớ nhung anh đấy."
"Biết rồi mà." Mục Uyển đáp rồi thở dài, cô không làm gì được, chỉ đành cúp điện thoại.
Cô dọn dẹp đồ đạc, gọi một cuộc cho Đổng Mạn Tuyết: "Lát nữa tôi sẽ đi Hoàng cung, xem bối cảnh sân khấu, cô có muốn đi cùng không?"
"Dạ được thưa cô chủ." Đổng Mạn Tuyết đồng ý, cô ta siết nắm tay, rũ mắt xuống, lông mi khẽ run rẩy, gương mặt nhợt nhạt lạ lùng.
Cô ta cầm túi thật chặt, tựa như muốn kìm chế cảm xúc, nhưng bàn tay lại run rẩy trong vô thức.
Cô ta vừa đi ra cửa, nhìn thấy Mục Uyển đang đợi mình, mới cúi đầu xuống, lên tiếng chào hỏi: "Chào cô chủ."
Mục Uyển quay sang nhìn cô ta, bèn phát hiện trông cô ta có vẻ kỳ lạ ngay tức khắc.
Cô ta mất tự nhiên, rất căng thẳng, tập trung đề phòng, đến đôi vai của cô ta cũng khẽ run rẩy.
Ánh mắt Mục Nhiên hơi sáng lên, vốn dĩ muốn mở miệng nói chuyện với Đổng Mạn Tuyết, nhưng cuối cùng chỉ nín nhịn.
Lúc bọn họ đi đến thang máy, Đổng Mạn Tuyết vẫn cúi gằm đầu xuống, đi theo sau lưng cô.
Cô bấm nút thang máy, liếc nhìn những con số đang hiển thị rồi mới hỏi: "Những tiết mục mà cô sắp xếp đều không có vấn đề gì phải không?"
"Dạ?" Đổng Mạn Tuyết ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt tĩnh lặng của Mục Uyển.
Ánh mắt cô ta chợt thay đổi, nhưng không trốn tránh mà nói rằng: "Buổi diễn thử hồi tối hôm qua không có vấn đề gì, tôi lại sắp xếp thêm ba tiết mục khác, vốn dĩ tính chuẩn bị tiết mục kéo dài 8 tiếng, nhưng cô chủ nói sáng mai phải kêu gọi nhà thầu, bởi vậy tôi muốn đợi cô chủ thông báo tình hình rồi mới báo lại cho bọn họ, linh hoạt điều chỉnh thời gian."
"Nếu như cô cảm thấy thật sự rất mệt mỏi thì có thể ở văn phòng nghỉ ngơi, trong văn phòng tôi có một chiếc giường, cô có thể ngủ ở đó, nếu có việc thì tôi gọi điện cho cô." Mục Uyển nhẹ nhàng nói.
"Không cần đâu, không cần đâu cô chủ." Đổng Mạn Tuyết căng thẳng nói.
Cô ta cũng cảm nhận được sự căng thẳng của mình, bèn cúi gằm đầu xuống, chắp hai tay trước bụng, trông có vẻ gò bó vô cùng: "Tối qua tôi ngủ rất sớm, ngủ cũng rất ngon, bởi vậy, tôi đã nghỉ ngơi đủ rồi, cảm ơn cô chủ quan tâm đến tôi."
"Ừm." Mục Uyển đáp.
Cô leo lên chiếc xe Lã Bá Vĩ lái đến.
Đổng Mạn Tuyết ngồi ở ghế phó lái.
Cô nghe thấy chuông điện thoại của Đổng Mạn Tuyết vang lên, nhưng mà chỉ có một tiếng, nghe có vẻ giống tiếng chuông báo tin nhắn.
Đổng Mạn Tuyết đọc tin rồi sững sờ một lúc, rồi quay người sang nói với Mục Uyển: "Cô chủ, bên Long Trường gặp chuyện rồi ạ, hơn nữa, là một loạt những chuyện lớn."
Mục Uyển nhìn thấy gương mặt Đổng Mạn Tuyết trắng bệch, nhưng cô lại rất bình tĩnh.
Khi nãy cô đã phát hiện Đổng Mạn Tuyết rất kỳ lạ, nhưng lúc cô hỏi Đổng Mạn Tuyết thì cô ta lại giấu giếm không chịu tiết lộ sự thật cho cô.
Cũng có thể nó, Đổng Mạn Tuyết đã biết chuyện từ lâu, nhưng không báo cáo kịp thời, mà lại đợi đến tận bây giờ mới nói, hàm ý sau lớp vỏ bề ngoài là: "Sợ là kế hoạch này nhắm vào cô!"
"Việc lớn thế nào?" Mục Uyển hỏi.
Đổng Mạn Tuyết rũ mắt xuống, nói: "Thực ra tối hôm qua có một chuyện lạ xảy ra, vốn dĩ, lần này sẽ tổ chức biểu diễn Hoa Cổ Long Hí và Bình Cổ Hí, đây là hai quốc túy của dân tộc, tôi cảm thấy có thể cho biểu diễn, hơn nữa, sân khấu ở Long Trường lớn, tôi cũng không thể chạy tới chạy lui mãi được, rổi sau đó có một thằng nhóc tên Quang Tử ở Long trường chạy đến nói với tôi rằng cậu ta sáng tác ra một tiết mục, tên là Thiên Ngoại Phi Tiên, đảm bảo rằng chắc chắn sẽ làm dư luận sôi trào, hơn nữa, đến tận thời điểm này cũng chưa có ai từng biểu diễn, nhất định mọi người sẽ cảm thấy vô cùng ngạc nhiên."
Mục Uyển tiếp tục bình bĩnh lắng nghe, không nói tiếng nào.
"Nhưng mà, vì thời gian quá gấp gáp, tôi lo lắng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên không đồng ý, thật không ngờ rằng người đó ôm hận trong lòng, hôm nay cậu ta đã bắt cóc rất nhiều người, nói là muốn gặp cô chủ." Đổng Mạn Tuyết nói dứt lời rồi cúi đầu xuống.
"Bắt cóc vào lúc nào?" Mục Uyển hỏi.
"Việc này, tôi cũng không rõ nữa, tôi không hỏi cụ thể, hay để tôi thử tình hình bên ấy?" Đổng Mạn Tuyết hỏi, ánh mắt ngập tràn vẻ lo lắng.
"Hỏi đi." Mục Uyển nói, cô im lặng một giây rồi lại nói với Lã Bá Vĩ: "Bây giờ mình về bộ ngoại giao."
"Cô chủ, cô không đi Hoàng cung nữa à?" Đổng Mạn Tuyết hỏi.
"Việc mà cô nói tương đối quan trọng, chắc chắn phải giải quyết, còn công việc đi Hoàng cung kiểm tra đối chiếu có thể giao lại cho người khác phụ trách, đây cũng không phải là chuyện cực kỳ quan trọng, người khác có thể thay mặt tôi đi làm, cô hỏi tình hình cụ thể ở bên đó trước đi." Mục Uyển nói.
"Dạ, tôi sẽ hỏi ngay, thưa cô chủ." Đổng Mạn Tuyết đáp.
"Ừm." Mục Uyển ừm một tiếng, cô nhìn Đổng Mạn Tuyết đang gọi điện thoại.
Rồi lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thực ra thầm đưa ra quyết định trong đầu rồi, bởi vậy mới càng trở nên bình tĩnh.
Đổng Mạn Tuyết nói chuyện điện thoại hết ba phút, rồi mới quay sang kể lại cho Mục Uyển: "15 phút trước có một người đàn ông tên là Chu Bân nói muốn gặp cô, trong tay hắn ta có 12 con tin, mỗi một hạng mục đổi một người, đều là phụ nữ và con nít, nhưng bọn họ đều rất quan trọng với tiết mục của chúng ta."
"Cô thấy thế nào?" Mục Uyển hỏi Đổng Mạn Tuyết.
"Việc này rất quan trọng, tôi không dám gợi ý gì cho cô chủ." Đổng Mạn Tuyết nói, rồi cúi thấp đầu hơn.
"Trở về trước đã, để tôi suy nghĩ một lúc, nửa tiếng sau sẽ trả lời bọn họ." Mục Uyển nói rồi bèn nhắm mắt lại, không buồn lên tiếng nữa.
Đổng Mạn Tuyết muốn nói lại thôi, rốt cuộc cô ta cũng chẳng thốt lên tiếng nào, bàn tay cầm điện thoại càng nắm chặt hơn, cô ta xoay người đi, cúi gằm đầu xuống giống như đang chìm trong cơn đau khổ vậy.
Một lúc sau, Lã Bá Vĩ lái về bộ ngoại giao.
Mục Uyển trở về văn phòng của mình, Đổng Mạn Tuyết muốn đi theo cô.
Mục Uyển nhìn Đổng Mạn Tuyết: "Cô về văn phòng của cô trước đi, tôi cần yên tĩnh một mình."
"Dạ." Đổng Mạn Tuyết cúi đầu, dường như cô ta đã đánh mất linh hồn, ủ rũ quay về văn phòng của chính mình.
Mục Uyển nhìn Lã Bá Vĩ rồi nói: "Anh vào đây với tôi, cứ theo thông lệ bình thường, kiểm tra xem văn phòng tôi có gì bất thường không."
Lã Bá Vĩ ngây người rồi lập tức hiểu ý Mục Uyển: "Cô chủ đợi tôi 5 phút."
"Ừm." Mục Uyển đồng ý rồi bước vào văn phòng, đi đến trước cửa sổ, nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài.
Lã Bá Vĩ cầm theo đồ nghề, kiểm tra toàn bộ văn phòng Mục Uyển.
Máy báo động reo lên ting ting, âm thanh vô cùng chói tai.
Mục Uyển nhìn Lã Bá Vĩ, ánh mắt rất bình tĩnh, rất nặng nề.
Cô cũng đoán được tất cả mọi chuyện rồi...