Chương 129: Tôi Quen Cô À?
CHƯƠNG 129: TÔI QUEN CÔ À?
Bạch Nguyệt không ngủ mà ngồi xem video cả buổi tối.
Xem các chương trình hài từ ‘Mỗ Du” của Châu Tinh Trì, nhìn thấy sự đau khổ của thanh xuân. Cuối cùng, cô xem một bộ phim điện ảnh, tên là “Hoa Mộc Lan”
Hoa Mộc Lan lăn lộn trên chiến trường mười hai năm, trải qua các cuộc chiến tranh, cô dần mất đi rất nhiều bạn bè.
Cô và vương tử Văn Thái kề vai chiến đấu, gặt hái rất nhiều chiến công.
Cuối cùng, vì hòa bình, Văn Thái phải lấy công chúa Nhu Nhiên, trở thành hoàng đế.
Hoa Mộc Lan đến cuối đời vẫn không lấy ai.
Sau khi xem hết bộ phim, trái tim vốn đau đớn lại càng đau hơn, cô lặng lẽ ngồi trên giường, thừ người nhìn vào khoảng không.
Cô nghĩ tới tương lai của cô, nghĩ tới những việc cô nên làm, nghĩ tới…nếu cô cũng có thể quên hết tất cả sống một cuộc sống mới thì thật tốt biết bao nhiêu.
Buổi sáng, Bạch Nguyệt đánh răng rửa mặt, nhìn vào cô gái có đôi mắt đen thui như gấu trúc trong gương.
Cô cố gắng tự thôi miên bản thân quên đi mọi chuyện xảy ra tối qua.
Cuộc sống, vẫn phải tiếp tục.
Cô có rất nhiều việc muốn làm.
Cô trang điểm che đi quầng thâm dưới mắt, đánh một lớp kem nền và kem bắt sáng, sau đó son môi.
Sau bữa tiệc cuối năm, mọi người đi làm đều cảm thấy uể oải.
Bạch Nguyệt tiếp tục sắp xếp thư tín và tài liệu.
Cô phải lao đầu vào công việc để bản thân bận rộn không có thời gian đau lòng.
Kim đồng hồ chỉ mười giờ đúng.
Cục trưởng tới tìm Bạch Nguyệt, vẻ mặt ông ta vô cùng nghiêm nghị, “Bạch Nguyệt, có người đến tìm cô.”
“Ai thế?” Từ sắc mặt của cục trưởng, cô đoán có lẽ người tìm cô là một nhân vật lớn.
Bạch Nguyệt đi theo cục trưởng vào văn phòng của cục trưởng, không nghĩ ra ai sẽ tới tìm cô.
Vừa tới, cô liền thấy có tám người mặt lạnh lùng đang đứng ngay cửa văn phòng.
Cô ngay lập tức nghĩ tới, họ là quân nhân.
Chẳng lẽ bố mẹ của Cố Lăng Kiệt đã biết chuyện cô tình cờ gặp được Cố Lăng Kiệt hôm qua.
Cô đẩy cửa, thấp thỏm bước vào.
Cố Lăng Kiệt đang ngồi ở vị trí của cục trưởng.
Anh ấy là một người đàn ông đẹp trai lạnh lùng đầy chính trực và ngay thẳng.
Dù ngồi nhưng dáng người anh vẫn thẳng tắp như thế, còn có ánh mắt mạnh mẽ tựa như tia X-quang muốn xuyên thấu đôi mắt để nhìn sâu vào trong tâm hồn cô.
Bạch Nguyệt rất bất ngờ, sao Cố Lăng Kiệt lại tới tìm cô?
“Là cô à?” Cố Lăng Kiệt cũng rất bất ngờ.
Bạch Nguyệt căng thẳng siết chặt tay, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh, cô rũ mắt nói, “Không biết thủ trưởng tìm tôi có chuyện gì không?”
“Tối hôm qua tôi và một đồng đội cũ gặp nhau ăn cơm, anh ấy nhắc tới cô.” Cố Lăng Kiệt dò hỏi, đôi mắt vẫn lạnh lẽo không một chút ấm áp.
Cô đoán có lẽ là vị cục trưởng bộ đội vũ trang đó.
“Anh ấy nói gì?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Anh ấy nói chuyện lần trước của tôi sao rồi? Nói rằng Bạch Nguyệt không liên lạc với tôi, chắc chuyện đã xong xuôi rồi phải không? Nhưng tôi thấy cô ấy vẫn ở viện kiểm sát, trước đây tôi có nhờ cô làm việc gì sao?” Cố Lăng Kiệt nghi ngờ hỏi.
Bạch Nguyệt cảm thấy đây là cơ hội tốt nhất cho đám người Chu Mẫn.
Có thể khi cô nói ra, đám Chu Mẫn cũng sẽ rời cô mà đi, nhưng cô không thể ích kỷ như thế được.
“Anh từng đưa ra một nhiệm vụ, xóa sạch tin tức một số người để anh có thể bí mật hành động, nhưng do mất trí nhớ nên thủ trưởng không nhớ nhiệm vụ này.”
“Tôi thật sự từng đưa nhiệm vụ sao?” Cố Lăng Kiệt cau mày, nghi ngờ nhìn khuôn mặt của Bạch Nguyệt.
“Tuy anh mất trí nhớ nhưng anh có một kho hồ sơ bí mật, anh có thể tra được thông tin của bọn họ trong đó.” Bạch Nguyệt lý trí đáp.
“Còn cô? Cũng là do tôi điều đi sao?” Trong đôi mắt Cố Lăng Kiệt hiện lên vẻ khó hiểu.
“Không.” Lòng Bạch Nguyệt đau xót, “Tôi và thủ trưởng chỉ gặp nhau vài lần, anh thấy tôi phù hợp cho việc hỗ trợ nhiệm vụ nên tôi cũng có tham gia nhiệm vụ này, nhưng tôi không phải người trong quân khu các anh.”
“Những người đó giờ đang ở đâu?” Cố Lăng Kiệt nghiêm giọng hỏi.
“Chỉ nói chắc anh không tin, tôi thấy tốt nhất anh vẫn nên đi điều tra kho hồ sơ bí mật đi, bọn họ đang đợi anh gọi về.” Mắt Bạch Nguyệt hơi đỏ lên, cô rũ mắt che đi cảm xúc dâng trào trong đôi mắt.
Cuộc đời là cái gì.
Rõ ràng rất cố gắng nhưng lại không đạt được bất cứ thứ gì, vì thế cảm thấy uất ức, tuyệt vọng, còn chẳng thà không làm gì hết.
Bạch Nguyệt rời khỏi văn phòng cục trưởng.
Chu Mẫn kéo Bạch Nguyệt ra sân sau của viện kiểm sát, thấp giọng hỏi, “Bạch Nguyệt, hôm nay người tới gặp cô có phải thủ trưởng không?”
“Đúng thế, là Cố Lăng Kiệt.”
“Có có nói chuyện của chúng tôi cho anh ấy biết không.” Chi Mẫn lo lắng hỏi, tay cô ấy nắm chặt tay Bạch Nguyệt
“Nói rồi, anh ấy sẽ đi điều tra trong kho hồ sơ bí mật, có lẽ sẽ liên lạc với mọi người nhanh thôi.” Bạch Nguyệt nhìn Chu Mẫn với ánh mắt không nỡ.
Chu Mẫn nở một nụ cười tươi tắn đã lâu không thấy, “Quá tốt rồi, cuối cùng cũng có thể về tổ chức rồi, may mà chúng tôi không từ bỏ.”
Đôi mắt Bạch Nguyệt dâng lên một màn sương mù, “Chu Mẫn, cô nghĩ tôi và Cố Lăng Kiệt có quan hệ gì?”
Chu Mẫn hơi khựng lại, sau đó thẳng thắn nói, “Hai người quen nhau phải không?”
Nước mắt của trào khỏi khóe mắt Bạch Nguyệt.
Cô nghĩ tới một bài hát: “Từng yêu anh, vì thế chỉ cần nghĩ tới là sẽ đau lòng.”
Cô nhìn thấy vẻ lạnh lùng, hờ hững, và xa lạ trong mắt của Cố Lăng Kiệt.
Trong mắt anh ấy không có cô.
Trong trái tim…cũng không có cô.
Cố Lăng Kiệt bây giờ chỉ chuyên tâm phát triển sự nghiệp.
Thật ra ngoài việc khiến Cố Lăng Kiệt sầu não thì cô chẳng có bất cứ tác dụng nào.
Không yêu nữa, thì không yêu nữa thôi.
Cô không cần phải yêu thương, đồng tình, hay bù đắp nữa.
“Chu Mẫn, cô nhớ một điều nhé, tôi và Cố Lăng Kiệt không quen nhau, trước đây chúng tôi từng gặp vài lần, cùng hoàn thành vài nhiệm vụ, chỉ thế mà thôi.” Bạch Nguyệt căn dặn kỹ càng.
Chu Mẫn nhìn đôi mắt đỏ hoe của Bạch Nguyệt.
“Thủ trưởng quên đi cô, nhưng còn cho cô một cơ hội, anh ấy sẽ yêu cô lại thôi, đừng nản lòng như thế.” Chu Mẫn an ủi.
“Quên đi cũng tốt, anh ấy cũng coi như sống cuộc sống mới, cũng coi như từ bỏ tôi, trước giờ tôi và anh ấy chỉ là hai đường thẳng giao nhau một lần, sau đó không bao giờ gặp nhau nữa, nếu Cố Lăng Kiệt hỏi cô quan hệ của tôi và anh ấy, cô cứ nói như tôi vừa nói. Có lẽ anh ấy sẽ liên lạc với mọi người nhanh thôi, kho hồ sơ bí mật có tài liệu về mọi người. Có thể anh ấy sẽ điều mọi người đi, cho dù không điều đi cũng sẽ không để mọi người đi theo tôi nữa. Tối hôm nay, tôi mời anh em ăn một bữa cơm, coi như tiệc tất niên, cũng coi như lời chúc phúc của tôi dành cho mọi người.” Bạch Nguyệt bình thản nói.
Nhìn vào sẽ thấy cô rất bình tĩnh, không hề bị tổn thương.
Chu Mẫn buồn bã nói, “Thế chúng tôi đi rồi cô làm sao bây giờ?”
“Không biết sẽ không sợ, không hiểu sẽ không nói xằng. Ban đầu, tôi nghĩ phá được vụ án giết sạch thôn kia thì tôi có thể một bước lên mây, con đường tương lai rộng mở. Thực tế, những chuyện như lật ngược thế cờ, thuận buồm xuôi gió, thoát chết trong nguy hiểm, cũng chỉ có thể xuất hiện trong tiểu thuyết và ti vi. Tôi mơ ước thứ không được phép, thách thức những thứ không nên đụng tới, sự thực chúng mình, năng lực không đủ thì mơ tưởng xa vời cũng vô dụng thôi. Tôi sẽ trở về cuộc sống của tôi, làm những chuyện tôi nên làm, đừng lo lắng, mỗi người đều có số mệnh của mình.” Bạch Nguyệt bình thản nói.
Trong mắt cô là bóng tối thăm thẳm, dường như đã quyết tâm gạt bỏ mọi bụi trần.
Truyện được mua bản quyền up trên ứng dụng điện thoại mê tình truyện!