Chương 1310: Có Thuốc Không?
CHƯƠNG 1310: CÓ THUỐC KHÔNG?
“Ba vừa đến đã mắng con làm gì, hại con ăn mỳ cũng nuốt không trôi.” Hạng Thịnh Duật nói.
Hạng Minh Khải nhìn bát mỳ đã ăn gần hết, thật là, hít một ngụm khí, vô cùng lý trí mạnh mẽ nói: “Không mắng con thì con ngứa da!”
Hạng Thịnh Duật nhìn về hướng Mục Uyển.
Mục Uyển không muốn đối mặt với anh, đánh ánh mắt ra chỗ khác.
Hạng Thịnh Duật không hề phát hiện cô không để ý đến mình, cười hihi nói: “Còn không?”
Hạng Minh Khải: “…”
“Ngồi xuống đi, ba cũng ăn một bát.” Hạng Minh Khải nói, ngồi ở phía đối diện Hạng Thịnh Duật.
Ân Minh Lan nhìn thấy Hạng Minh Khải muốn ăn mỳ, bà đứng cũng thấy ngại ngùng, bèn ngồi bên cạnh Hạng Minh Khải: “Mẹ cũng đói rồi.”
“Vậy thì mọi người cùng ăn tối đi, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong hết rồi.” Mục Uyển nói.
Hạng Minh Khải nhìn Hạng Thịnh Duật: “Con xem Mục Uyển thật hiểu chuyện, còn con chỉ biết khiến ba tức giận.”
“Ba có phải nên khen con không, Mục Uyển hiểu chuyện như vậy, lại trở thành con dâu của ba, ba có nằm mơ cũng không ngờ tới đúng không?” Hạng Thịnh Duật vô cùng đắc ý nói.
Hạng Minh Khải: “…”
Mục Uyển: “…”
Cô cảm thấy, nếu như sau này cô sinh đứa con của Hạng Thịnh Duật, thì cũng chóng mặt đấy, nhìn biểu cảm của Hạng Minh Khải, thật sự là vừa tức vừa yêu vừa bất lực.
Nhưng, trong lòng cũng có cảm giác ngọt ngào, loại cảm giác này, là cảm giác trước đây chưa từng có, sẽ khiến con người ta giống như đang đắm mình dưới ánh mặt trời, toàn thân cảm thấy vô cùng ấm áp.
Cô cho rằng trong cuộc đời của cô, đều chỉ còn lại bóng tối và sự lạnh lẽo, nhưng lúc rẽ hướng, lại thấy ánh bình minh.
Bây giờ nghĩ lại những đau khổ trước đây, hình như không còn đau khổ nữa rồi.
Cô đến phòng bếp, nấu cơm cho mọi người.
Hạng Minh Khải quay đầu nhìn Mục Uyển: “Tính cách của con bé thật tốt.”
“Phải xem là đối với ai đã, nếu như cô ấy yêu một người, thì sẽ toàn tâm toàn ý, nhưng khi không yêu thì sẽ không đem lại một chút ấm áp nào cho đối phương.” Hạng Thịnh Duật nói một cách chắc chắn, giương khóe môi lên: “Con hiểu cô ấy, còn hơn cả hiểu bản thân mình, ba nói xem, có khi nào cô ấy là một bộ phận trên cơ thể con tách ra không?”
“Con buồn nôn vừa thôi.” Hạng Minh Khải cảm thấy sến sẩm.
Hạng Thịnh Duật thu hồi ánh mắt đang nhìn Mục Uyển, nhìn sang Hạng Minh Khải: “Ba không biết điều đó à?”
“Biết cái gì?”
“Người đàn ông đầu tiên Thượng đế tạo ra tên Adam, lúc đó Adam sống những ngày tháng vô lo vô nghĩ ở vườn địa đàng, sau đó, Thượng đế sợ Adam thấy cô đơn, cho nên nhân lúc Adam đang ngủ say, đã rút từ người Adam chiếc xương sườn quan trọng nhất, đó chính là Eva.” Hạng Thịnh Duật giải thích.
Hạng Minh Khải mấp máy môi: “Con tin đấy à?”
“Ba không cảm thấy rất thú vị sao?” Hạng Thịnh Duật hỏi ngược lại.
“Con học nhiều năm như vậy vô ích rồi à? Con người là từ vượn tiến hóa lên. Không phải do Thượng đế tạo ra, cái gì mà Adam và Eva, đây là nhân vật tồn tại trong thế giới thần thoại thôi, con bảo ba tin vào tính thực tế của một câu chuyện thần thoại à, có phải con yêu đương đến ngu đi rồi không?” Hạng Minh Khải không khách khí vạch trần.
“Ba thật là không có chút lãng mạn nào, sao mẹ con chịu được ba thế.” Hạng Thịnh Duật nói, nhìn Ân Minh Lan: “Mẹ, mẹ thấy con nói đúng không?”
Ân Minh Lan gật đầu: “Đúng.”
“Con và mẹ đều thấy đúng, chỉ có ba bảo là sai, đa số thắng thiểu số, ba có phản đối cũng vô ích, ba và mẹ cứ nói chuyện đi, con đi tìm Uyển Uyển, xem cô ấy có cần giúp đỡ gì không, mình cô ấy làm, con lại cứ ngồi đây, cứ như đang bắt nạt cô ấy vậy.” Hạng Thịnh Duật nói xong thì đi vào phòng bếp.
Mục Uyển đang làm thịt hấp, bên trong cho cả hoa giao, cây quế, ớt đỏ, thơm vô cùng.
“Vừa nhìn đã muốn ăn rồi, nhưng mà sẽ không cay quá chứ?” Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển nhìn anh: “Sao anh không đi nói chuyện với ba mẹ đi, chạy vào đây làm gì?”
Hạng Thịnh Duật ghì lưng cô: “Uyển Uyển, họ đều bắt nạt anh, đặc biệt là ba.”
Rõ ràng là ba anh bất lực với anh mà?
“Đừng có nghịch nữa, em phải làm cơm nhanh, ba mẹ đều tới rồi, em mà cứ như vậy thì bầu không khí sẽ càng ngượng ngùng, anh ra ngoài nói chuyện với họ đi.” Mục Uyển nói.
“Anh thà nhìn em nấu ăn, cũng không muốn nói chuyện với ba, ông ấy ngoài đả kích anh, làm tổn thương anh thì chính là chê bai anh, mỗi lần đều nghiến răng nghiến lợi với anh, anh sợ ông ấy mà.” Hạng Thịnh Duật thấp giọng nói, giống như là đang mách lẻo vậy.
Nhưng Uyển Uyển lại cảm thấy, thật là buồn cười.
Cô mỉm cười, thật sự đối với Hạng Thịnh Duật có… sự ghét bỏ không nói nên lời.
Nhưng lúc ghét bỏ thì cũng cảm thấy anh như thế này cũng rất là đáng yêu.
Cô đẩy anh tránh khỏi bếp: “Anh cứ ở đây, em sắp nấu xong thịt hấp rồi, anh bày mâm ra.”
“Ừ.” Hạng Thịnh Duật đáp lại.
Mục Uyển đun sôi nước, khí nóng bốc lên, khiến cho hương thơm lan tỏa trong không khí, Mục Uyển cho thịt đã ướp gia vị vào, sau khi nước sôi, cô cho bánh dày trước đó đã làm xong vào.
Không cần thời gian quá dài, thịt mềm ra.
Lúc cô chuẩn bị vớt ra thì không thấy muôi đâu, nhìn một lượt thì thấy Hạng Thịnh Duật đang cầm, cười hihi nói với cô: “Có vẻ rất nóng, để anh.”
Mục Uyển: “…”
Cô hình như bó tay với anh rồi: “Anh cẩn thận nóng đấy.”
“Anh bị nóng còn tốt hơn là em bị, da anh dày lắm.” Hạng Thịnh Duật nói, rồi vớt ra: “Anh bê lên trước nhé?”
“Đừng vội, đợi chút đã.” Mục Uyển nói: “Sắp được rồi.”
Cô mở nồi đang đun ra, Hạng Thịnh Duật đến bên cạnh cô một cách tự nhiên: “Đây là gì thế?”
“Xương dê, đã hầm rất lâu đấy.”
Hạng Thịnh Duật hít một hơi: “Ngửi thì có vẻ không giống mùi xương dê lắm, có cảm giác như sữa hơn, em cho gì vào trong này thế?”
“Bí mật.” Mục Uyển cười nói.
“Cái này, Hình Thiên từng ăn chưa?” Hạng Thịnh Duật có vẻ ghen tuông nói.
Mục Uyển: “…”
Trong lòng anh vẫn chưa bỏ được tảng đá ấy.
“Chưa, lúc em ở bên anh ta, không nấu cơm.” Mục Uyển nói, chau mày lại, vô cùng nghiêm túc: “Đừng để ý đến anh ta nữa, sẽ làm em thấy phiền não, quá để ý về mối tình của bạn gái mình với chồng cũ, không tốt đâu.”
“Anh không thèm để ý anh ta.” Hạng Thịnh Duật nói, nhìn Mục uyển, vô cùng dịu dàng, giống như là ánh trăng chiếu xuống mặt hồ vậy.”
“Vậy sao anh cứ nhắc?”
“Anh chỉ là không muốn em nấu cho anh ta ăn, anh sẽ không nấu ăn cho người phụ nữ khác.” Hạnh Thịnh Duật thẳng thắn nói.
“Anh mở nhà hàng không có cô gái nào đến ăn à?”
“Anh đóng cửa nhà hàng rồi.”
“Anh điên đấy à?”
“Em có thuốc chữa không?”
“Không có.”
An Kỳ đứng ở một góc thở dài, thật ngưỡng mộ hai người thể hiện tình cảm, nhưng mà…họ coi cô là không khí rồi sao?
Cô to như thế này trốn có một góc được sao?