Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1392: Ác Nhân Có Ác Ma Mới Là Thoải Mái Nhất​




CHƯƠNG 1392: ÁC NHÂN CÓ ÁC MA MỚI LÀ THOẢI MÁI NHẤT
"Tôi cảm thấy, bà thật giống như đã thay đổi, bà của trước đây ghét cái ác như kẻ thù, bà của bây giờ cái gì cũng không để tâm, là bởi vì thân phận của Mục Uyển sao? Bà kiêng kỵ cô ta hay là muốn nịnh bợ cô ta vậy?” Hạng Tuyết Vi cảm thấy kì lạ nói.
Ân Minh Lan không thích giọng điệu của Hạng Tuyết Vi, bà vốn cũng không phải là người có tính khí tốt, khẽ hừ một tiếng: "Mục Uyển bây giờ là đại công chúa, tôi chắc chắn phải tôn trọng cô ấy, Hạng Thịnh Duật nhà chúng tôi thật sự là may mắn mới cưới được một người thật sự là kim chi ngọc diệp, ngược lại là bà, chẳng trách trước đó luôn nhằm vào Uyển Uyển, hóa ra bà là một con gà không thể đẻ trứng nha.”
"Bà nói ai không biết đẻ trứng, tốt xấu gì bà cũng là một người phụ nữ xuất thân cao quý, sao có thể nói giống như dân chợ búa vậy, một chút ý thức và tiết chế cũng không có.” Hạng Tuyết Vi nghiêm nghị nói.
Ân Minh Lan bị Hạng Tuyết Vi nói vào mặt không nén được giận, cũng cảm thấy lời vừa rồi mình nói rất thô lỗ, thế nhưng bà không thể nhận thua, cũng không chịu thua, tiếp tục nói: "Nếu bà là dân chợ búa thì sẽ cảm thấy lời nói của tôi giống dân chợ búa, nếu bà xuất thân cao quý sẽ thấy những lời nói của tôi là cao quý, tướng tùy tâm sinh, bà là hạng người gì thì sẽ nhìn thấy người khác là hạng người như vậy.”
Hạng Tuyết Vi bị tức mặt đỏ lên: "Hạng Thịnh Duật biết nói chuyện như vậy hẳn là do giống bà đi, thật đúng là có mẹ tất có con, khả năng hùng biện của mẹ con các người là thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất.”
"Cho nên tôi không hiểu vì sao lại gặp một kẻ ngu ngốc trên đường, sao lại không lăn đi xa một chút, nhất định phải đụng vào tôi kiếm lời trách mắng, những người không biết tự trọng như vậy thực chất ở bên trong là khiếm khuyết.” Ân Minh Lan không khách khí nói.
"Ân Minh Lan, bà đừng vội đắc ý, tốt xấu gì tôi cũng là người nhà họ Hạng, chị của bà, bà nói chuyện nên khách khí một chút để tích lũy nhân phẩm.”
"Vậy cám ơn chị khuyên bảo, bà đang cản đường của tôi, hơn nữa buổi trưa tôi mời Uyển Uyển tới dùng cơm, dù sao cô ấy cũng là đại công chúa, nói không chừng, ừm, bà biết đấy, con gái Hoa Cẩm Vinh lại muốn gả cho nước A đi, Uyển Uyển nhà tôi sau này có thể thơm lây, tôi phải nhanh chóng mời cô ấy ăn cơm, sau này cũng không có nhiều cơ hội như vậy, ha ha ha…” Ân Minh Lan vừa cười vừa nói, không che giấu nụ cười đắc ý dào dạt của mình, dương dương tự đắc.
Sắc mặt Hạng Tuyết Vi vốn là đỏ, càng ngày càng trắng bệch: "Bà chớ vội đắc ý, đừng bày ra vẻ mặt tiểu nhân như vậy cho tôi xem.”
"Ha ha." Ân Minh Lan che miệng cười: "Bà là tiểu nhân, mới có thể cảm thấy tôi là tiểu nhân, loại đạo lý này vừa rồi tôi đã nói qua, bà thật là không có đầu óc, tôi vốn đã nói có mấy lời không muốn nói, vị kia nhà tôi cũng đã nói tôi không nên ăn nói lung tung ảnh hưởng tâm trạng của người khác, nhưng nhìn bà như vậy, tôi đột nhiên hiểu được vì sao chồng bà lại nuôi một người phụ nữ khác ở bên ngoài, bất cứ người đàn ông nào cũng không chịu được tính tình của bà, nếu không phải có nhà họ Hạng che chở bà, người phụ nữ như bà còn ai muốn.”
"Bà nói cái gì?" Giọng nói Hạng Tuyết Vi sắc bén: "Bà nói cái gì nuôi phụ nữ khác ở bên ngoài, nói rõ ràng cho tôi?”
"A nha." Ân Minh Lan bịt miệng của mình, giả vờ dáng vẻ lo âu thấp thỏm: “Tôi nói sai rồi, là tôi đoán mò, bà không cần để ở trong lòng, chuyện vừa rồi tôi nói không phải thật sự, không phải thật sự, tôi chính là đoán mò, cái kia, không còn sớm nữa, tôi còn phải trở về nấu cơm, muốn tự mình nấu cho Uyển Uyển ăn, lần trước cô ấy nói tôi nấu canh gà ăn rất ngon, tôi đi trước.”
Ân Minh Lan nói xong, không tiếp tục để ý Hạng Tuyết Vi đang tức giận, tranh thủ thời gian trở về.
Hạng Tuyết Vi nắm tay, răng nghiến chặt.
Bà không có trở về mà là đi đến chỗ của Mục Uyển.
Mục Uyển vừa ăn sáng xong, nhìn thấy Hạng Tuyết Vi tới, bất giác muốn đi khỏi.
Thế nhưng trốn tránh cũng không phải biện pháp giải quyết vấn đề.
Bây giờ Hắc Muội và Lã Bá Vĩ không có ở đây, cô không muốn trực tiếp va chạm với Hạng Tuyết Vi.
"Cô bây giờ chắc chắn đang rất đắc ý." Hạng Tuyết Vi kỳ quái nói.
"Không có." Mục Uyển mặt không thay đổi nói.
"Tôi cũng không ngờ tới, cô thế mà lại là con gái của bà Lan Ninh và Hoa Cẩm Vinh.” Hạng Tuyết Vi lạnh lùng nói.
"Tôi cảm thấy bà nên cảm thấy may mắn vì không giết chết tôi, nếu không, nếu bà Lan Ninh biết, bà giết chết con gái của bà ấy, bà cảm thấy bà ấy sẽ bỏ qua cho bà sao?” Mục Uyển yếu ớt nói.
"Cô cảm thấy tôi sẽ sợ bà ta sao? Nhà họ Hạng chúng ta chưa từng sợ ai, đừng nói là một bà Lan Ninh nho nhỏ, cho dù là nhà họ Hoa, tôi cũng không để vào trong mắt.” Hạng Tuyết Vi hào khí nói.
"Bà không đem nhà họ Hoa để vào mắt là bởi vì bà có nhà họ Hạng làm chỗ dựa cho bà, bà cảm thấy..." Bây giờ nhà họ Hạng vẫn còn muốn làm chỗ dựa cho bà sao?
Câu nói tiếp, Mục Uyển suy nghĩ một chút, cũng không nói ra.
Cô không cần thiết phải chọc giận Hạng Tuyết Vi, khoe miệng lưỡi nhanh nhảu, cuối cùng nhận nỗi đau da thịt, nói không chừng còn gặp nguy hiểm bất ngờ.
"Tôi cảm thấy cái gì?" Hạng Tuyết Vi thúc giục nói.
Mục Uyển yên lặng nhìn Hạng Tuyết Vi, trầm mặc, ánh mắt giống như vực sâu thẳm.
"Không có gì, bà cảm thấy cái gì cũng vô dụng, tôi cảm thấy cái gì cũng vô dụng, nếu như bà không có chuyện gì khác, làm phiền bà rời đi.” Mục Uyển bình tĩnh hạ lệnh đuổi khách.
"Rốt cuộc cô muốn nói cái gì, tuổi còn trẻ, giả bộ thâm trầm cái gì, không cảm thấy bộ dạng của cô như vậy cực kỳ buồn nôn sao? Không đúng, khi cô còn bé rất có tâm cơ, khi còn bé đã biết câu dẫn Hạng Thịnh Duật, khi còn bé đã biết tìm ai để dựa vào, khi còn bé đã có dã tâm bừng bừng, tôi nói, hóa ra cô là con gái của bà Lan Ninh, thật đúng là có mẹ tất có con, có điều kết cục của bà Lan Ninh cô cũng nhìn thấy, tính toán tường tận quá thông minh, Mục Uyển, cô có nghĩ tới kết quả của mình sẽ thế nào không?” Hạng Tuyết Vi tức giận nói.
Mục Uyển vẫn im lặng nhìn Hạng Tuyết Vi, đó cũng là một loại sức mạnh thầm lặng, không nói gì, vô hình trung, đã tạo thành một ngọn núi lớn, nghĩ đến sự công kích trong quá khứ của Hạng Tuyết Vi.
"Cô nhìn tôi như vậy làm gì?" Hạng Tuyết Vi càng thêm tức giận.
Mục Uyển vẫn lẳng lặng nhìn Hạng Tuyết Vi như cũ.
Cô đã từng xem qua một quyển sách, nội dung bên trong là thế này, một người hay tức giận rất dễ mắc bệnh gan, tức giận nổi cáu sẽ làm tổn thương lá gan, nếu như bởi vì tức giận mà đập bàn một cái, tương đương với một lần viêm phổi, phái nữ tức giận lại càng không được.
Nếu như thường xuyên tức giận sẽ dẫn tới ung thư vú, nếu như tức giận mà không chịu đựng thì dễ dàng bị ung thư tử cung.
Đương nhiên, những khả năng này cũng không phải một trăm phần trăm, cho nên, cô không nên tức giận, đặc biệt là không muốn vì một chút chuyện không quan trọng mà tức giận.
"Nhìn bà là bởi vì tôi và bà cũng không có lời nào để nói, làm phiền bà nói xong thì rời xa tôi một chút, ngoài ra, chú ý đến hành động và lời nói của mình, không nên ép người khác, người bị tổn thương sẽ là chính mình.” Mục Uyển nhàn nhạt nhắc nhở.
Hạng Tuyết Vi tức giận đỏ mắt, trong lời này cảm thấy uy hiếp và nguy hiểm, nghiêm nghị nói: “Bây giờ có phải cô rất muốn giết chết tôi? Vì trước đây tôi vẫn luôn nhằm vào cô?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK