Chương 523: Có Phải Ngủ Là Được Hay Không
CHƯƠNG 523: CÓ PHẢI NGỦ LÀ ĐƯỢC HAY KHÔNG
"Thật." Bạch Nguyệt chắc chắn.
Hình Thiên nhìn cô chằm chằm mười giây, rồi quay người rời khỏi khách sạn.
Từ Trường Hà ngạc nhiên nhìn Bạch Nguyệt: "Anh ta giống hệt ông xã của em, vấn đề em vừa hỏi là nhằm vào anh ta sao?"
"Em dẫn anh đi viện nghiên cứu trước, việc khác sau này hãy nói." Bạch Nguyệt không suy nghĩ chuyện này, lúc ở trên xe taxi trong đầu không ngừng lặp lại dáng vẻ của Cố Lăng Kiệt.
Nghĩ đến trong lòng quá mệt mỏi.
Nếu như anh không phải Cố Lăng Kiệt thì Cố Lăng Kiệt đang ở đâu?
Nếu như anh là Cố Lăng Kiệt thì vở kịch cô vừa diễn có đạt yêu cầu hay không.
Trong lòng càng ngày càng nặng nề, hít thở không thông.
Từ Trường Hà nhìn cô: "Anh có thể thấy em đang sợ, em sợ cái gì?"
Bạch Nguyệt lắc đầu.
"Cái gì em cũng giấu ở trong lòng, nên áp lực mới càng lúc càng lớn, nói ra sẽ nhẹ nhõm." Từ Trường Hà hướng dẫn.
"Nếu có một ngày, em thật không chịu nổi, em sẽ trở thành khách hàng của anh." Bạch Nguyệt hơi nhếch môi.
Thấy cô không muốn nói, Từ Trường Hà cũng không hỏi nữa.
Khi họ đến viện nghiên cứu, Mộc Hiểu Sinh không có ở đó, Bạch Nguyệt xin số điện thoại của Mộc Hiểu Sinh từ nhân viên khác ở đó, rồi trực tiếp gọi điện thoại.
"Alô, ai đấy?" Mộc Hiểu Sinh hỏi.
"Mộc Hiểu Sinh, em là Bạch Nguyệt."
"Bạch Nguyệt!" Mộc Hiểu Sinh rất ngạc nhiên: "Em đã đi đâu thế, bốc hơi khỏi trần gian sao. Em không cho anh công việc không sao, nhưng ngay cả bạn cũng không làm ư?"
"Em đi chữa bệnh, đã xảy ra rất nhiều chuyện." Bạch Nguyệt giải thích đơn giản.
"Em chữa khỏi bệnh chưa? Bây giờ em ở đâu?" Mộc Hiểu Sinh lo lắng hỏi.
"Thành phố A, chừng nào thì anh trở về, em có một người bạn muốn giới thiệu cho anh."
"Đêm nay anh sẽ đi suốt đêm trở về, ngày mai là có thể gặp mặt." Mộc Hiểu Sinh nói.
"Vậy chúng ta ngày mai gặp. Chiều tối mai em sẽ gọi điện cho anh." Dứt lời, Bạch Nguyệt cúp điện thoại, nhìn Từ Trường Hà: "Em xin lỗi, khiến anh phí công một chuyến rồi."
"Anh đã biết viện nghiên cứu ở đó, xem không khí làm việc của họ một chút, tương đương với khảo sát, sao lại tính là lãng phí được, bây giờ anh đưa em về nhé." Từ Trường Hà nói.
"Em đưa anh về, em gọi điện thoại sẽ có người tới đón em." Bạch Nguyệt tiện tay nhắn tin cho Lâm Thư Lam.
"Hình như em làm ăn khá tốt." Từ Trường Hà mỉm cười.
"Vô cùng đơn giản, vui vẻ rất đơn giản, quyền cao chức trọng, thứ muốn bảo vệ càng nhiều thì sẽ càng mệt mỏi, em chỉ muốn tìm người đàn ông yêu nhau, cùng sống bình an đến già."
"Người với người không giống nhau, vui vẻ là được rồi, đi thôi."
Bạch Nguyệt đưa Từ Trường Hà trở về, cô gái tóc húi cua đang ngồi xổm ở cửa khách sạn, nhìn thấy Từ Trường Hà trở về lập tức đứng lên.
Từ Trường Hà nhướng mày.
"Muốn em giải quyết hay không? Khi anh nhìn thấy cô ấy đã không phải vui mừng mà là phiền não rồi." Bạch Nguyệt nói với Từ Trường Hà.
"Em thấy anh làm thế nào mới tốt?"
"Thật thà, thẳng thắn, đối mặt, nếu dây dưa quá lâu, trái tim sẽ mệt mỏi, tình cảm cũng sẽ mệt mỏi, cô ấy thật lòng, hay giả vờ, em có thể thăm dò."
"Em thử đi, sau đó nói cho anh kết quả, không cần giữ lại kết quả." Từ Trường Hà trầm giọng nói.
Bạch Nguyệt đi về phía em gái anh, mỉm cười: "Tôi biết cô, cô là em gái của Trường Hà."
"Cô là ai?" Ánh mắt trong suốt của cô gái quan sát Bạch Nguyệt.
"Cô hi vọng tôi là ai?" Bạch Nguyệt hỏi ngược lại.
"Cô không phải bạn gái của anh ấy đúng không?" Cô gái đoán.
"Cô cảm thấy tôi là hoặc là không phải, có ảnh hưởng gì tới cô không?"
"Đương nhiên không có." Cô gái chắc chắn, nhìn Từ Trường Hà.
Bạch Nguyệt chặn trước mặt cô: "Vậy bây giờ cô đang làm cái gì?"
"Tôi không biết tại sao anh ấy giận tôi, tôi rất quan tâm anh ấy." Cô gái bất đắc dĩ nói.
"Trước kia anh ấy thích cô, là thích giữa nam và nữ, giờ cô đã có bạn trai, cũng sắp kết hôn với bạn trai rồi, anh cô muốn yên tĩnh một chút.
Nhưng cô yên tâm, anh cô sẽ nhanh chóng trở về, đến lúc đó anh ấy sẽ chỉ đối xử với cô như em gái, cô không cần cảm thấy bối rối, chỉ cần cho anh ấy một chút thời gian là được." Bạch Nguyệt thẳng thắn.
Cô gái đỏ mắt nhìn Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt mỉm cười: "Trong mắt cô không có ngạc nhiên chỉ có hoang mang, chứng minh cô đã sớm biết kết quả này. Cô nghìn dặm xa xôi theo tới nơi này, rốt cuộc cô muốn cái gì? Chẳng lẽ muốn biến anh cô thành lốp xe dự phòng để chứng minh ngươi sức quyến rũ của cô sao? Vậy cô cũng quá tàn nhẫn, cô biết cho tới nay anh ấy rất cưng chiều cô."
"Tôi không biết, tôi sợ anh ấy giận, sợ anh ấy không quan tâm tôi, cũng sợ anh ấy..." Cô gái không nói tiếp nữa, cúi đầu.
"Cũng sợ anh ấy có ý nghĩ không an phận với cô, nên cô chỉ đối xử với anh ấy như anh trai. Đã như vậy, tôi đề nghị cô hãy trở về đi, anh ấy sẽ nhanh chóng điều chỉnh, sau này sẽ chỉ coi cô là em gái, có lẽ cô sẽ nhanh chóng có một chị dâu."
Cô gái ngẩng đầu: "Tôi muốn nói chuyện với anh ấy, nói xong tôi sẽ đi ngay."
Bạch Nguyệt gật đầu, xoay người đi về phía Từ Trường Hà, nói: "Cô ấy sợ anh giận, sợ anh không cần cô ấy, cũng sợ anh có ý nghĩ không an phận với cô ấy. Anh hãy trấn an cô ấy, để cô ấy trở về đi, như vậy anh cũng có thể an tâm."
"Ừ." Từ Trường Hà đi tới chỗ cô gái, dịu dàng: "Em yên tâm trở về đi, em sẽ không mất đi người anh này."
"Chúng ta còn có thể giống như trước sao?" Hai mắt cô gái đẫm lệ hỏi.
Từ Trường Hà mỉm cười: "Có thể, anh sẽ mở phòng khám ở nước A, tạm thời sẽ ở lại mấy năm, đến lúc đó em và Chris có thể tới tìm anh."
"Anh có thể đừng mở phòng khám ở nước A hay không, chúng ta về Mỹ đi." Cô gái đề nghị.
"Từ Kiều, em đã trưởng thành rồi, sau này kết hôn với Chris rồi thì là vợ của anh ta, em còn sẽ có con, sẽ có cuộc sống của em. Anh mãi mãi là anh của em, là bến cảng em nghỉ ngơi khi mỏi mệt, nhưng anh cũng phải có cuộc sống của anh, em trở về đi." Từ Trường Hà vuốt vuốt tóc cô, tóc đâm vào lòng bàn tay, nhắc nhở sự ngu xuẩn trước kia của anh.
Anh thu tay về, đứng thẳng, dứt khoát với cô, tình yêu cấm kỵ nên kết thúc rồi.
Cô gái ôm eo Từ Trường Hà: "Anh, em không thể không có anh."
Từ Trường Hà không ôm cô: "Anh mãi mãi là anh trai em, em sẽ không mất anh, anh cam đoan chúng ta là người thân."
"Anh ôm em một cái đi, em rất lạnh." Cô gái buồn bực trong ngực anh nói.
Từ Trường Hà thở dài một hơi, ôm lấy cô: "Hôm nay rất muộn rồi, lát nữa anh thuê phòng cho em, ngày mai anh đưa em đi sân bay, lát nữa anh sẽ gọi điện thoại cho Chris để đến lúc đó anh ta đến sân bay đón em."
Cô gái ôm chặt anh, không nói lời nào.
Từ Trường Hà bế cô lên, đi về phía thang máy.
"Anh, có phải em cho anh ngủ thì anh sẽ trở về cùng em hay không?" Cô gái vô cùng đáng thương nhìn anh hỏi.