Chương 851: Ai Dám Cười Nhạo Em Tôi Sẽ Giết Kẻ Đó
CHƯƠNG 851: AI DÁM CƯỜI NHẠO EM TÔI SẼ GIẾT KẺ ĐÓ
“Vì anh của lúc đó không có gì cả, tôi lo lắng anh sẽ dây dưa với tôi nên mới nói như vậy.” Lưu San tìm một lý do để giải thích.
“Lúc tôi làm Tổng thống, em cũng không coi trọng tôi, tôi không tin em là người ham tiền bạc, địa vị.” Thẩm Diên Dũng nói với giọng khẳng định.
“Anh là người đàn ông có vợ, tất nhiên là tôi không thể để ý tới anh.”
“Bây giờ tôi không có vợ, chỉ có quyền lực, tiền tài không ai bằng tôi, chắc là em coi trọng tôi rồi chứ.” Thẩm Diên Dũng nói với giọng quỷ quái, anh chăm chú quan sát biểu cảm của Lưu San.
Lưu San nghiêm túc suy nghĩ về lời anh nói, phát hiện rất đúng với logic lời cô nói, không sai chút nào. Đúng là tự đào hố chôn mình.
Suy nghĩ vài giây, Thẩm Diên Dũng cũng để cô tự suy nghĩ.
“Tôi, chuyện đó, anh giày vò tôi như vậy, nghĩ là tôi không đau lòng sao?” Lưu San khéo léo chối bỏ.
“Em đau lòng?” Thẩm Diên Dũng trầm ngâm nhìn cô.
Không đúng, nếu cô đau lòng, thế chẳng phải là còn yêu anh sao?
Khẩn trương quá xảy ra sai sót rồi.
“Ý tôi là anh đối xử không tốt với tôi, tôi chắc chắn sẽ không thích anh, đúng không?” Lưu San giải thích.
“Vậy nếu như tôi đối xử tốt với em.” Thẩm Diên Dũng hỏi ngược lại.
Lưu San lại càng căng thẳng, lảng sang chuyện khác: “Tôi đói rồi, tôi muốn ăn.”
“Được.” Thẩm Diên Dũng ừ một tiếng: “Em nghỉ một lát đi, tôi dặn người làm đồ ăn sáng mang tới phòng cho em.”
Anh gọi điện thoại ra ngoài, dặn người làm chuẩn bị điểm tâm rồi đưa tới phòng, nhưng không hề rời đi, mà bình tĩnh nhìn cô.
Lưu San bị anh nhìn không thoải mái nên cúi đầu xuống, suy nghĩ của cô bây giờ rất loạn, cô không còn con đường rõ ràng nào để đi. Bây giờ qua được ngày nào hay ngày đấy, cũng không thể biết được Thẩm Diên Dũng còn muốn làm gì.
“À phải rồi, người tên Đường Quốc Trung bên cạnh anh sao rồi?” Lưu San suy nghĩ gì đó rồi hỏi.
“Anh ta đang có nhiệm vụ, phải ít nhất một tháng nữa mới quay lại, sao vậy?” Thẩm Diên Dũng nghi hoặc hỏi.
“Tôi thuận miệng hỏi thôi, tôi muốn dậy.” Lưu San rời giường anh, phát hiện Thẩm Diên Dũng đang nhìn mình chằm chằm.
“Cô bạn gái kia của anh thì sao?” Lưu San chuyển chủ đề.
“Hôm qua tôi đưa cô ấy về rồi.”
“Rất xinh đẹp.”
“Đẹp hơn em.” Thẩm Diên Dũng trả lời không chút nể mặt.
Lưu San hơi giận, tìm được bạn gái xinh đẹp thì tự hào lắm à?
Anh ta thực sự chọc cô giận rồi.
Nhưng không nên để bản thân bị kích động thế này.
Lưu San nở một nụ cười: “Chúc hai người trăm năm hòa hợp, yêu nhau mãi mãi, sớm sinh quý tử, hòa thuận vui vẻ.”
Ngược lại Thẩm Diên Dũng không vui: “Anh sẽ không để cho em được như ý, ăn sáng xong, chúng ta đến ủy ban nhân dân đăng kí kết hôn. Còn nữa, thế giới này không còn người nào tên là Lưu San nữa, bây giờ tôi là Thẩm Đình Trọng, em là Lưu Hồng.”
“Hả.” Lưu San cười lớn: “Kết hôn với hai cái tên giả, có ý nghĩa gì chứ?”
“Em nhắc tôi mới nhớ, vậy thì dùng thân phận thật kết hôn nhé, tôi, Thẩm Diên Dũng, em, Lưu San, kết hôn.” Thẩm Diên Dũng nghiêm túc nói.
Đầu Lưu San nổ tung.
Cô cảm thấy mình càng nói càng sai, nói gì sai nấy.
Nếu anh lấy thân phận Thẩm Diên Dũng kết hôn với cô, dân chúng nước A nhất định sẽ tạo phản, sau đó chắc chắn sẽ xảy ra chiến tranh.
“Hay thôi cứ dùng tên Thẩm Đình Trọng với Lưu Hồng kết hôn đi.” Lưu San lo lắng.
Thẩm Diên Dũng nở nụ cười tà mị: “Vậy là, em đồng ý gả cho tôi rồi.”
Lưu San: “...”
Cô ngày trước không thông minh, tuổi tác lớn dần, tới giờ thì như đứa ngốc, bị Thẩm Diên Dũng dẫn dắt một vòng đã lọt vào bẫy của anh một cách dễ dàng như vậy, não chỉ để làm cảnh.
“Tôi bị mất một cánh tay, người ta sẽ chê cười tôi.” Lưu San cố tìm một lý do.
Ánh mắt Thẩm Diên Dũng đầy sát khí: “Kẻ nào dám chê cười em, tôi sẽ giết kẻ đó.”
“Người ta chỉ cười tôi mà anh đã giết, hơi quá rồi.”
Thẩm Diên Dũng bất đắc dĩ, hạ thấp giọng: “Vậy em muốn tôi phải làm thế nào? Tôi nghe theo em.”
“Anh lấy được càng nhiều chuyện cười về càng tốt.” Lưu San ghét bỏ nói.
Khóe miệng Thẩm Diên Dũng hơi nhếch lên: “Được.”
Cứ như vậy, Thẩm Diên Dũng phảng phất như quay về năm năm trước lúc anh còn là tổng thống của nước A, tim Lưu San không kìm được mà đập nhanh hơn một nhịp, cô quay người đưa lưng về phía anh.
Không rõ anh đang muốn làm gì, lúc thì muốn dồn cô vào chỗ chết, lúc thì lại rất nuông chiều cô, lúc thì lại nổi giận.
Cô xoa vào chỗ bị gãy trên cánh tay, không muốn xúc động nữa.
Rosen đẩy xe đồ ăn sáng vào phòng họ, có sữa bò, cháo thịt nạc trứng muối, còn có bánh thịt bò.
Cô cúi đầu ăn một thìa cháo thịt nạc, mùi vị rất được. Hơn nữa cũng không còn cảm giác buồn nôn, cô ăn hết bát cháo.
Thẩm Diên Dũng nhìn cô ăn hết bát cháo, trong lòng rất vui, sắc mặt cũng trở nên ôn hòa hơn: “Muốn ăn thêm không?’
Lưu San lắc đầu, lâu không ăn gì, dạ dày cũng nhỏ lại.
Ăn một bát cháo thịt nạc trứng muối đã thấy no.
“Em gầy quá, ăn nhiều một chút.” Thẩm Diên Dũng nhẹ nhàng nói.
Lưu San khó hiểu nhìn anh, mấy ngày trước còn sát khí đằng đằng với cô, mà giờ đổi tính rồi sao?
“Anh dịu dàng với tôi như vậy, không sợ bạn gái anh giận à?” Lưu San nhắc nhở.
Thẩm Diên Dũng hơi thất vọng, cô gái kia không phải bạn gái anh, anh cố ý đưa về là vì muốn chọc giận Lưu San. Kết quả cô chẳng hề giận dỗi, anh lại tự giận mình, còn nhốt Lưu San vào sơn động.
Anh bày mưu tính kể đủ đường, cẩn thận từng chút một, làm việc cũng đâu vào đấy, lý trí tới mức khiến người ta phát ghét, thế mà lúc đối mặt với cô mọi thứ đều sụp đổ. Nghĩ lại, anh cảm thấy bản thân rất trẻ con.
“Anh và cô ta chia tay rồi.”
“Tôi thấy anh không cần chia tay đâu, dù sao thì trước mắt cô ấy cũng là người khiến anh thoải mái nhất. Sau này chắc gì đã tìm được người như vậy, dù sao cũng cần có năng khiếu.” Lưu San thật lòng khuyên anh.
Sắc mặt Thẩm Diên Dũng trầm xuống: “Em có ý gì?”
“Hả? Anh không hiểu sao? Ý tôi là, phụ nữ đẹp rất nhiều, thân hình đẹp, tính cách đáng yêu lại càng nhiều, nhưng có kĩ năng và hòa hợp với anh như vậy rất khó tìm, anh trưởng thành bao nhiêu năm, chẳng phải là lần đầu tiên gặp được sao.” Lưu San giải thích.
Sắc mặt Thẩm Diên Dũng rất tệ, trừng mắt nhìn cô rồi đứng dậy bỏ đi.
Lưu San nhún vai cũng không giữ anh lại, cắn một miếng bánh thịt bò, mùi vị thật sự không chê vào đâu được, cô vừa ăn vừa đi đến bên cửa sổ.
Nếu như chú còn sống, vậy người bảo cô đợi ở bên phòng nghiên cứu, lẽ nào lại là người của chú.
Cô không phải không chạy thoát được, mà là không thể chạy.
Bất giác cô đã ăn xong một chiếc bánh, quá no, cô xoa xoa tay rồi nằm lại trên giường.
Cô không ngủ được, cứ suy nghĩ miên man, lúc mơ màng sắp ngủ thì cửa bị đẩy ra, một nhóm nữ phục vụ đi vào, còn có người lần trước cảnh cáo cô không được thích Rosen lúc ăn.
Cô khó hiểu hỏi: “Các người muốn làm gì?”