Chương 1166: Tương Lai
CHƯƠNG 1166: TƯƠNG LAI
Ban công.
Mục Uyển đang nhàn rỗi ngồi trên xích đu ngắm biển.
Hạng Thịnh Duật xách ghế tới ngồi cạnh cô, chân tùy ý đá vào dây chiếc xích đu.
Anh không ngờ sẽ có một ngày anh có thể sống hòa hợp, yên bình với cô như vậy, thậm chí chỉ cần nhìn cô, tim anh đã bình tĩnh trở lại, trong lòng cực kỳ thoải mái.
“Tranh em vẽ thế nào rồi? Có ý tưởng gì chưa?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
Mục Uyển nhìn anh: “Em có một ý tưởng, đó là nữ chính xuyên tới thời đại không tưởng.”
“Không tưởng sao?”
“Không tưởng là chỉ không gian ảo, không tồn tại trong xã hội hiện thực, anh có thể nghĩ rằng đó là một không gian khác.”
“Nói đến không gian khác, em có tin nó tồn tại không?”
“Có một tin tức phát ra ở PL, có người phát hiện chiến trường cổ ở trên trời, hàng ngàn binh lính chém giết, có người nói đây là ảo ảnh, nhưng những người đó mặc đồ cổ đại, cũng có người nói là hiện trường quay phim, nhưng trận chém giết này kéo dài đến 6 tiếng, các nhà khoa học đã đưa ra khái niệm không gian song song, không biết nguyên nhân gì khiến hơi nước tạo thành thấu kính, thật ra nguyên nhân cụ thể không ai biết rõ, chiến trường cổ này ở đâu? Tại sao lại xuất hiện, con người chúng ta có đến được không gian đó không?” Hạng Thịnh Duật nói.
“Anh nói thật hay giả vậy?” Mục Uyển bị anh khơi lên hứng thú.
“Em lên mạng tìm kiếm thử thì biết tôi nói thật hay giả?” Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển vội lấy điện thoại tìm kiếm những lời Hạng Thịnh Duật vừa nói, thật sự hiện ra rất nhiều video và bình luận.
Nhưng video không sắc nét, cô chỉ thấy hơi nước lượn lờ, giống như cõi tiên, còn có tiên hạc to hơn con người.
Cô rất tò mò, xem lại lần nữa.
“Tôi đã điều tra rồi, hình như năm ngoái ở thành phố SH, có một người bỗng bay lên trời, sấm chớp đùng đùng rồi người này biến mất.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Lần này anh nói thật hay giả vậy? Em chưa từng nghe chuyện này?” Mục Uyển lấy điện thoại ra tư liệu ngay, cô thấy một bức ảnh: “Chuyện này là thật sao?”
“Có lẽ chuyện ảo ảnh kia là thật, lúc đó có nhiều người đã chụp lại cảnh đó, còn chuyện người bay lên trời, tôi đã cho người đi tìm hiểu thì nói rằng đó là tuyên truyền cho một công ty game nào đó.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Là tuyên truyền sao?” Tim Mục Uyển mất mát.
Cô rất mong chờ điều đó là thật, như vậy người chết vẫn còn sống, anh Húc Dương chưa chết, anh ấy chỉ sống trong một không gian khác mà thôi.
Nhưng hy vọng chỉ là hy vọng, chuyện này quá ảo tưởng, không chân thực.
Hạng Thịnh Duật thấy mắt cô lóe lên một tia sáng: “Nếu em cảm thấy hứng thú với điều này, tôi sẽ tổ chức một nhóm nghiên cứu khoa học, chuyên nghiên cứu vấn đề này. Nói không chừng có thể tới một không gian khác, mang một thứ nào đó từ không gian đó về, đương nhiên không thể là khoa học kỹ thuật.”
“Tại sao không thể là khoa học kỹ thuật?”
“Em biết Hawking?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
“Đương nhiên tôi biết, sao vậy?”
“Thật ra ông ta phản đối con người đi tìm người ngoài hành tinh, vì cho rằng người ngoài hành tinh cũng đang tìm chúng ta, một khi họ phát hiện ra tọa độ, khóa chặt vị trí của chúng ta, họ sẽ đến Trái Đất bắt đầu xâm lược, nếu bọn họ tới chỗ chúng ta, điều này chứng tỏ khoa học kỹ thuật của họ phát triển hơn chúng ta, chúng ta không phải đối thủ của họ.”
“Vậy ý của anh là, chúng ta tìm những người trong chiến trường cổ kia đã nói rõ, khoa học kỹ thuật của chúng ta phát triển trước họ, cho nên không mang nó về được sao?”
Hạng Thịnh Duật mỉm cười, tay tự nhiên khoác lên vai Mục Uyển: “Có một quan hệ tất yếu, đó là chúng ta tìm bọn họ trước, đương nhiên khoa học kỹ thuật của chúng ta phát triển trước họ, nhưng một thứ gì đó mang về từ thời bọn họ về chắc chắn sẽ rất lợi hại, nói không chừng có thể tìm thấy nguyên tố vi lượng không có trong thời chúng ta.”
“Như vậy người ngoài hành tinh tìm chúng ta có thể là vì, tìm kiếm nguyên tố không có trong hành tinh họ nhưng có trong Trái Đất chúng ta. Do đó chắc chắn sẽ xảy ra cướp bóc.”
“Còn một chuyện nữa là, khoa học kỹ thuật càng phát triển, nhu cầu đối với hành tinh ngày càng nhiều cũng sẽ khai phá nhiều hơn, hành tinh không thể gánh chịu được nữa, nếu không thể sống trong hành tinh đó, bọn họ sẽ đi tìm hành tinh khác thích hợp để sống, như vậy cướp bóc, xâm lược là điều tất yếu trước sự sống còn, đạo lý này rất đơn giản.”
“Điều này cũng có thể là hành tinh chúng ta là phát triển nhất.”
Hạng Thịnh Duật gật đầu: “Cũng có thể là vậy, ai biết được? Trên Trái Đất vẫn còn nhiều bí ẩn chưa có lời giải đáp, em biết lời tiên tri của người Maya không?”
Mục Uyển gật đầu: “Chẳng phải Trái Đất bị hủy diệt năm 2012 không hề xảy ra sao? Những khả năng khác cũng chỉ là ngẫu nhiên mà thôi.”
“Người Maya rất thông minh, bọn họ tập hợp những lý lẽ để dự tính, hình như tôi đã đọc một bài báo có nhắc đến mấy trăm năm trước, có người đã phát minh ra dụng cụ bắt cá hiện đại, rất tân tiến, chỉ là lúc đó con người không tuyên truyền như bây giờ nên không phổ biến.”
“Ừm.” Mục Uyển đáp lại.
“Nói tiếp về ý tưởng của em đi, ban nãy tôi đã cung cấp cho em nhiều thông tin như thế, có lẽ đã kích thích linh cảm của em rồi chứ?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
“Sự hiểu biết của em về truyện tranh chính là nhiệt huyết, hoặc ngôn tình, tò mò, mới mẻ, nhưng tình tiết phải súc tích, biểu đạt chủ đề rõ ràng, phải là thứ mà độc giả muốn đọc.”
“Cho nên?” Hạng Thịnh Duật nhíu mày: “Đó là một câu chuyện như thế nào?”
Mục Uyển không muốn nói tỉ mỉ cho anh biết, dời ánh mắt đi nơi khác.
“Em sẽ không viết nữ chính đi tới một nơi khác, giống như Mary Sue được đàn ông yêu thích, sau đó chọn lựa tìm người tốt nhất.” Hạng Thịnh Duật hỏi.
Mục Uyển khẽ đỏ mặt.
Trước đây truyện tranh của cô đều có câu chuyện như vậy.
“Không chỉ như thế, nam chính nhất định phải si tình, phải xem nữ chính là trung tâm, một lòng một dạ.” Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật mỉm cười, ánh mắt xấu xa: “Một lòng một dạ là từ đầu đến cuối đúng không, nữ chính ngoài nam chính thì không còn người nào khác?”
“Nam chính cũng vậy.”
Hạng Thịnh Duật nở nụ cười.
Trước giờ anh không có suy nghĩ gì với phụ nữ, từ nhỏ anh khá xem nhẹ chuyện này, có nhiều phụ nữ chủ động quyến rũ anh, cũng có nhiều phụ nữ được đưa tới hối lộ anh.
Nhưng anh không có hứng thú với họ, cũng không cảm thấy bọn họ khác nhau chỗ nào, đều có hai mắt một mũi một miệng.
Thậm chí ánh mắt bọn họ quá trắng trợn, càng khiến anh cảm thấy chán ghét và bài xích.
Nhưng Mục Uyển thì khác, anh cảm thấy mình có thể trò chuyện với cô, cũng thích nói chuyện với cô, cho dù phát sinh quan hệ với cô cũng là một cách giao lưu.
Mặc kệ hình thức giao lưu nào, anh đều thích hết.
Chắc chắn anh một lòng một dạ với cô, chỉ cần anh ở cạnh Mục Uyển, cô cũng sẽ một lòng một dạ với anh đúng không, bọn họ là nam nữ chính, chắc chắn là một cặp luôn ở bên nhau.
Nghĩ tới đây, nét cười của anh càng đậm thêm, giống như một cậu bé được cho kẹo…