Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 880: Tại Sao Anh Lại Đối Xử Tốt Với Em Như Vậy?​




CHƯƠNG 880: TẠI SAO ANH LẠI ĐỐI XỬ TỐT VỚI EM NHƯ VẬY?
"Dù anh quyết định thế nào đi nữa em cũng sẽ ủng hộ anh, cũng sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ anh. Chuyện này em và Nguyệt đã bàn bạc với nhau rồi." Cố Lăng Kiệt cam kết.
Hình Thiên mỉm cười, trong lòng anh hiểu rõ.
Lúc Bạch Nguyệt làm chứng trên tòa án, cô đã lựa chọn giúp đỡ Thẩm Diên Dũng.
Anh không than trách cũng không oán hận. Anh hiểu Bạch Nguyệt, biết cô là người dám làm dám chịu, chỉ làm chuyện bản thân muốn làm, cũng dám chấp nhận hậu quả mình gây ra.
Người phụ nữ này là vợ của em trai anh, là người nhà của anh, anh cũng không thể làm gì khác ngoài việc bao dung.
Sự trách móc của anh, cảm xúc của anh cũng sẽ trở thành gánh nặng của Cố Lăng Kiệt và Bạch Nguyệt.
Anh chính một người anh trai như vậy đấy, mọi áp lực và trách nhiệm anh đều tự mình gánh lấy.
"Em cứ chăm sóc cho Bạch Nguyệt và đứa bé thật tốt trước đã, anh phải về rồi." Hình Thiên trầm giọng nói.
"Anh cần gì thì cứ gọi điện cho em." Cố Lăng Kiệt cũng lo lắng cho Hình Thiên.
Hình Thiên cười: “Đừng quên, anh mới là tướng quân trăm trận trăm thắng, chưa từng đánh thua trận bao giờ, em cứ yên tâm chăm sóc Bạch Nguyệt đi."
Hình Thiên đi ra cửa, ngồi lên xe đặc chủng của mình, nhắm hai mắt lại yên lặng suy nghĩ.
Một giờ sau anh đến phủ Tổng thống.
Mục Uyển đã trở về từ nước M, cũng đã xem được video trên mạng, thấy Hình Thiên từ ngoài bước vào, cô có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
"Nếu em nói sự thật không giống với những gì anh nghĩ, anh có tin không?" Mục Uyển nghẹ giọng hỏi, ánh mắt mong đợi nhìn Hình Thiên.
"Nói một cách chính xác thì chuyện này không giống như lời đồn, em đã bị người ta gài bẫy." Hình Thiên nói chắc chắn.
Mắt Mục Uyển ngấn nước, nước mắt càng lúc càng nhiều, lan ra khóe mắt.
Cô không ngờ Hình Thiên lại tin tưởng cô, còn chắc chắn như vậy: “Em bị người ta làm cho ngất xỉu, Lục Bác Lâm cũng vậy, em và anh ta không làm gì cả."
"Ừm." Hình Thiên đáp một tiếng, sau đó cởi áo khoác vắt lên sô-pha.
Anh chỉ mặc áo vest màu đen, sơ mi trắng, cương nghị, kiên cường, cũng chững chạc, thể hiện rõ khí chất của một quân vương: “Chúng ta bàn bạc phương án giải quyết đi?"
Mục Uyển hồi hộp, cụp mắt ngồi đối xuống đối diện với Hình Thiên: “Mặc dù em không làm gì cả, nhưng cũng chỉ có thể thừa nhận đúng không?"
"Có nhiều lúc, chân tướng không còn quan trọng nữa, mà cái nhìn của người khác mới là cách để giải quyết vấn đề. Đây là sự bất đắc dĩ trong việc đối nhân xử thế, đứng càng cao càng bất đắc dĩ hơn." Hình Thiên nói sâu xa.
Mục Uyển đã hiểu rõ, cô hỏi: “Anh định làm thế nào?"
"Bởi vì vụ bê bối ly hôn, em đã là người khác họ của nhà họ Hạng, lại ầm ĩ gây chuyện với dượng của em. Sợ rằng sau này em không thể sống tiếp ở nhà họ Hạng được nữa. Em cứ lựa một nước nào đó, thay tên đổi họ rồi có thể bắt đầu một cuộc sống mới, sống một cuộc sống mà em muốn. Tôi sẽ cho em đủ tiền, sau này em sẽ không bị gò bó, có thể tự do tự tại, đây có lẽ cũng là chuyện tốt." Hình Thiên trầm giọng nói.
Mục Uyển không nhịn được nữa, cuối cùng rơi nước mắt.
Nhiều năm như vậy, ngoại trừ anh trai hàng xóm ra chưa từng có ai suy nghĩ cho cô nhiều đến thế.
Nhưng có một chuyện mà Hình Thiên không biết, đó là trong lòng cô đã có anh, cô đã không thể tự do tự tại như trước được rồi.
"Tin này lúc nào công bố?" Mục Uyển hít mũi, cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh.
Trên thực tế đầu óc cô bây giờ hoàn toàn trống rỗng, giống như đang đợi hành hình vậy.
"Qua tết, mấy ngày nay em đừng lên mạng, đừng xem những bình luận kia. Đợi tôi sắp xếp xong, sau khi kết thúc cuộc họp báo sẽ đưa em rời đi." Hình Thiên nói.
"Sau này em còn được liên hệ với anh không?" Mục Uyển nghẹn ngào nói.
"Sau này em gặp khó khăn có thể gọi điện cho tôi. Bất kể là khó khăn gì, tôi cũng sẽ giúp em." Hình Thiên hứa với cô.
"Tại sao anh lại đối xử tốt với em như vậy?" Vành mắt Mục Uyển đỏ hoe hỏi.
Cô muốn một câu trả lời, câu trả lời có thể khiến cho cô nhớ nhung cả đời. Một câu trả lời mà cả đời chỉ cần mỗi khi nhớ lại cô sẽ không cảm thấy cô đơn.
"Em bị người ta gài bẫy, hãm hại, mất sạch danh dự . Thật ra nguyên nhân là vì có người muốn đối phó với tôi, em chẳng qua chỉ là một bước của bọn họ mà thôi. Nói cho cùng, cũng là do tôi có lỗi với em, tôi đã liên lụy đến em." Hình Thiên nói.
Ánh mắt của Mục Uyển trở nên tối tăm, trái tim còn đang hăng hái của cô trong chớp mắt rớt xuống đáy vực lạnh lẽo. Thì ra là vì thế. Cô chẳng thà anh trách mắng cô, hận cô, không tin cô chứ đừng như vậy, hoàn toàn không có tình cảm, có chăng chỉ là trách nhiệm.
Cô cúi đầu, nước mắt lăn dài xuống má, bàn tay nắm chặt cố gắng kìm nén tâm trạng sắp không khống chế được của mình, sau đó đứng dậy bước vào phòng, đóng cửa lại. Cuối cùng cô cũng không cách nào nhịn được nữa, khóc nấc lên.
Mong mà không được cho nên đau khổ, giữa bọn họ ngoài một tờ giấy mỏng ngăn cách ra, không còn thứ gì khác.
Nếu Hình Thiên đối xử tệ bạc với cô, nếu nhân phẩm của Hình Thiên không tốt, nếu cô có thể tìm được một khuyết điểm của Hình Thiên thì cô sẽ không vô tình hãm sâu như vậy. Cô có thể trải qua thời gian và đấu tranh tư tưởng từ từ vứt bỏ anh trong dòng chảy thời gian dài đằng đẵng này.
Nhưng cuối cùng anh vẫn tốt, vẫn chịu trách nhiệm như thế, ôm tất cả lỗi lầm vào người, để cô không cảm thấy áy náy mà chấp nhận sự giúp đỡ của anh.
Nhưng về tình cảm anh lại tuyệt tình như vậy. Thứ cô muốn chỉ là một chút tình yêu, một chút không nỡ của anh. Chỉ một chút thôi cô cũng cảm thấy thỏa mãn rồi.
Chứ không giống như bây giờ, hoàn toàn tuyệt vọng, đã vậy còn khôngthể nói ra được oán giận và oan ức của mình, chỉ đành chấp nhận quyết định cuối cùng của anh.
Cô khóc tới nửa tiếng, sau khi xả hết tâm trạng, cô cũng từ từ tỉnh táo lại, đi đến phòng vệ sinh rửa mặt, mắt vừa đỏ vừa sưng. Lúc này cô mà ra ngoài gặp Hình Thiên thì đúng là rất khó coi.
Cô rất để ý đến hình ảnh của bản thân trong mắt anh. Mỗi lúc gặp anh, cô đều trang điểm rất tỉ mỉ, không để cho bản thân có bất kỳ khuyết điểm nào.
Vì thế cô không ra ngoài, chỉ cầm một quyển sách tiếng Tây Ban Nha chăm chú đọc. Đặt tất cả tâm tư của mình vào trong việc học.
Nhưng lúc đọc sách thỉnh thoảng cô lại nhớ tới những lời nói của Hình Thiên. Anh nói sẽ ly hôn với cô, cô sẽ rời khỏi anh. Có lẽ sau này cả đời không qua lại với nhau nữa, nghĩ tới đây lòng cô lại trĩu nặng, không đọc được gì nữa.
Sau khi Hình Thiên ly hôn với cô, anh vẫn sẽ kết hôn chứ?
Người vợ sau này của anh sẽ là ai? Dáng vẻ ra sao?
Là liên hôn hay là người anh thật sự yêu thích?
Anh có muốn có con với người phụ nữ đó không?
Bọn họ chưa từng ngủ chung với nhau, nghĩ tới đây cô lại dày vò bản thân, vô cùng khó chịu, vô cùng khổ sở, như có một ngọn lửa trong lục phủ ngũ tạng, đốt cô tan thành tro bụi.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Mục Uyển giật mình tỉnh lại, lau nước mắt hỏi: “Ai vậy?"
"Là tôi. Tôi có thể vào được không?" Hình Thiên trầm giọng nói.
"Chờ chút." Mục Uyển chạy vào phòng vệ sinh rửa tay, rửa mặt.
Chết tiệt, mắt lại đỏ rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK