Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1018: Anh Có Thể Chết Vì Em Một Lần Thì Cũng Có Thể Vì Em Mà Chết Thêm Lần Nữa​




CHƯƠNG 1018: ANH CÓ THỂ CHẾT VÌ EM MỘT LẦN THÌ CŨNG CÓ THỂ VÌ EM MÀ CHẾT THÊM LẦN NỮA
Cô ghen gì chứ, chẳng qua cảm thấy giọng điệu của anh nghe có vẻ thiếu đòn nên cũng dùng giọng điệu dở dở ương ương để trả đũa.
Dứt khoát không trả lời lại.
"Uyển Uyển." Hạng Vũ Thái gọi.
"Dạ, cậu." Mục Uyển lễ phép đáp.
"Mặc Uyên nói muốn kết bạn với con, cho nên lần này cậu đã sắp xếp để các con ngồi chung, trước tiên con thử làm quen với cậu ấy xem sao." Hạng Vũ Thái nói.
Mặc Uyên mà vừa ý cô thì sẽ gặp rất nhiều rủi ro, dù sao nhược điểm của nhà họ Mặc vẫn còn đang nằm trong tay Hạng Thịnh Duật.
Cô không muốn Mặc Uyên lại giống như anh Húc Dương.
Nghĩ đến Húc Dương cô lại thấy đau lòng.
"Cậu, hay là thôi ạ, chuyện cưới gả cần phải có duyên phận, lúc trước là do cháu quá sốt ruột.” Mục Uyển khéo léo khước từ.
Hạng Vũ Thái nhìn Mục Uyển: “Cũng đúng, cứ để từ từ vậy.”
Mục Uyển mỉm cười: "Sao cậu không tìm cho mình một ý trung nhân, với thân phận và tướng mạo của cậu sẽ có rất nhiều cô gái danh môn, vọng tộc chen lấn vỡ đầu ấy chứ.”
"Cậu quen ở một mình rồi. Nhà họ Hạng có rất nhiều chuyện phải xử lý." Hạng Vũ Thái nói xong liền nhìn phía trước, không muốn tiếp tục đề tài này nữa.
Mục Uyển cũng không nói gì thêm, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhà họ Hạng cách hoàng cung không xa nên chỉ chốc lát đã đến, sau khi được kiểm tra xong, xe mới đỗ theo hướng dẫn của thị vệ trưởng, rồi đi bộ đến nhà hát để xem Opera.
Càng đến gần rạp hát, Mục Uyển càng bồn chồn.
Tuy rằng, cô và Hình Thiên xa nhau chưa bao lâu, thế nhưng, cô lại có cảm tưởng như đã rất lâu rồi vậy.
Từ xa, cô đã thấy Hình Thiên đang ngồi ở trên cao, ngay vị trí trung tâm trên lầu.
Anh mặc vest đen, khoác áo lông màu đen bên ngoài, gọn gàng, chỉnh tề và trên mặt luôn nở nụ cười ấm áp.
Chỉ cần nhìn thấy anh cười thì cho dù mọi việc có khó khăn hơn nữa cô cũng không nề hà gì.
Có điều, so với trước khi cô rời đi thì anh đã gầy hơn nhiều, gương mặt đã gồ ghề hơn, các đường nét cũng rõ ràng hơn, tuy đẹp nhưng cô muốn anh béo hơn một chút, vậy cô mới không đau lòng.
Hạng Thịnh Duật quay đầu lại, nhìn lướt qua Mục Uyển.
Cô đang chăm chú ngắm Hình Thiên, trừ anh ra trong mắt cô không còn ai khác, ngay cả gương mặt cũng rạng rỡ, ngời sáng hơn bình thường.
Trong nháy mắt, sắc mặt của Hạng Thịnh Duật xám như tro, anh ta nghiến răng hỏi mẹ: "Mẹ thấy con và Hình Thiên, ai đẹp trai hơn?"
"Đương nhiên là con của mẹ rồi." Mẹ của Hạng Thịnh Duật kiêu ngạo nói: "Có điều, tổng thống cũng đẹp trai, còn đẹp hơn cả các minh tinh.”
Nói xong, bà ta liền mặt nặng mày nhẹ quay lại liếc Mục Uyển, vừa đố kị vừa hâm mộ gằn giọng: "Cô ta chỉ là cháu ngoại, lấy đâu ra may mắn như vậy chứ, nếu mẹ cũng có con gái, thì ban đầu, người làm phu nhân tổng thống chắc hẳn sẽ là con gái của mẹ, làm gì có đến phiên nó."
Hạng Thịnh Duật đột nhiên cảm thấy nếu như mẹ anh thật sự sinh được một đứa con gái thì đúng là rất có khả năng đó, và anh sẽ trở thành anh vợ của Hình Thiên, Mục Uyển không gặp được Hình Thiên, đúng là rất tốt.
"Vậy tại sao mẹ không sinh?" Hạng Thịnh Duật hỏi một câu dở dở ương ương.
Mẹ của Hạng Thịnh Duật đánh vào tay của anh một cái: "Sinh một mình con đã đủ chọc tức mẹ rồi, sinh thêm đứa nữa chẳng phải mẹ sẽ tức chết sao.”
Hạng Thịnh Duật cau mày: “Mẹ đi trước đi.”
"Hả?"
Hạng Thịnh Duật dừng bước, cố ý đứng chắn trước mặt Mục Uyển.
Mục Uyển không để ý nên đụng phải Hạng Thịnh Duật, cô giật mình, vội lùi về sau.
Hạng Thịnh Duật sa sầm mặt lườm cô: "Bị mù hả, cứ nhìn đi đâu thế?"
Mục Uyển sợ hãi nhìn Hạng Thịnh Duật, cô muốn che giấu sự bất an của mình nhưng lại sợ chọc Hạng Thịnh Duật nổi điên khiến anh kiếm chuyện, nhưng hơn hết là sợ anh đi đối phó với Hình Thiên.
Vì vậy cô không nói gì.
Hạng Thịnh Duật vẫn nhìn cô chằm chằm không chịu đi.
Hai người trông thì im lặng nhưng lại giống như đang nói với nhau rất nhiều điều, bầu không khí rất căng thẳng.
"Thịnh Duật." Có tiếng của Phó Hâm Ưu vang lên.
Cô ta tươi cười bước đến, ôm lấy cánh tay của Hạng Thịnh Duật: "Đi nhanh nào, em đợi anh lâu lắm rồi.”
Mục Uyển muốn bỏ đi nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Phó Hâm Ưu hướng theo ánh mắt của Hạng Thịnh Duật, vừa thấy Mục Uyển liền giật mình, chau mày: "Sao cô lại tới đây?"
"Đức vua tặng vé cho người nhà họ Hạng nên tôi đến." Mục Uyển giải thích.
Phó Hâm Ưu nhíu mày, bực bội liếc mắt nhìn Hạng Thịnh Duật, bĩu môi: "Anh đồng ý với em thế nào hả?"
"Em cho rằng tại sao đức vua không ép cô ta tiếp đón hả? Đi thôi. Đúng là chướng mắt." Hạng Thịnh Duật đi thẳng một lèo.
"Đúng vậy, đồ chướng mắt." Phó Hâm Ưu hả hê liếc xéo Mục Uyển rồi đuổi theo Hạng Thịnh Duật.
Mục Uyển ước gì bọn họ đi sớm một chút, vì cô cũng chướng mắt bọn họ.
Cô nhìn thoáng qua số ghế rồi lên lầu.
Số 45 tuy cũng nằm trên lầu nhưng thật ra lại nằm ngoài rìa.
Hạng Thịnh Duật, Hạng Vũ Thái, phu nhân Lan Ninh và một vài người nhà họ Hoa đều ngồi ở vị trí chính diện và đương nhiên, đức vua, hoàng hậu, công chúa, hoàng tử và Hình Thiên sẽ ngồi ở vị trí trung tâm.
Mục Uyển cố kềm chế không nhìn về phía Hình Thiên, nhưng ánh mắt vẫn không tự chủ mà liếc về phía Hình Thiên và bắt gặp ánh mắt của anh.
Cô không biết nên làm ra vẻ mặt như thế nào mới thích hợp, vì quá lo lắng nên cô đã vội nhìn sang hướng khác.
"Em tới sớm thật." Mặc Uyên mỉm cười nói rồi kéo ghế số 46 ra nhưng lại cùng chung một bàn với Mục Uyển.
Kể từ khi biết Mặc Uyên ghép tim của Húc Dương, cô lại càng nảy sinh cảm giác thân thiết với Mặc Uyên hơn.
Nhìn gương mặt của Húc Dương và anh rất giống nhau tựa như thực sự gặp được Húc Dương nên cô nở nụ cười rạng rỡ.
Mặc Uyên cũng mỉm cười: "Anh có mang cho em một món quà.”
Anh đưa cho Mục Uyển một hộp quà màu đỏ.
Điện thoại của Mục Uyển lại có tiếng chuông báo tin nhắn văn lên.
Cô liếc nhìn, là Hạng Thịnh Duật: "Giờ cô cười mãn nguyện thì lát nữa sẽ chết chắc."
Mục Uyển thực sự muốn nôn mửa.
Cô chống tay lên trán rồi lén nhìn Hạng Thịnh Duật qua khủy tay.
Anh ta nhìn cô chằm chằm, vừa u ám vừa huênh hoang.
Huênh hoang khiến người khác giận sôi người!
"Sao vậy?" Mặc Uyên cười hỏi.
"A." Mục Uyển giật mình, vô thức cầm lấy quà tặng của anh.
Nhưng, cô không nên nhận quà của anh mới phải.
"Anh vẫn luôn đợi em mời anh đi ăn." Mặc Uyên nhướn mày nói: "Nhưng không ngờ lại được gặp em nhanh như vậy, anh rất vui.”
Mục Uyển căng thẳng trong lòng: "Anh Mặc Uyên, sau này em có thể xem anh như anh trai được không?"
"Huh?" Mặc Uyên không trả lời cô, anh bưng ly trà lên, uống một ngụm, rồi làm ra vẻ thản nhiên nói: "Từ đối tượng hẹn hò thành anh trai, tốc độ phát triển này hơi nhanh thì phải, anh nhất thời không kịp chuẩn bị tinh thần.”
"Trước đây em muốn quen anh vì em luôn nghĩ rằng là chúng ta là người quen cũ, ba của anh lại thân thiết với cậu của em nhưng giờ em đã biết quan hệ giữa anh và anh Húc Dương thì không thể xem anh là đối tượng hẹn hò được, xin lỗi." Mục Uyển nói thật tất cả cũng vì muốn bảo vệ anh.
"Trước tiên hãy làm bạn đã. Em từng xem vở kịch Bình Tân này chưa?" Mặc Uyên chuyển chủ đề rồi nhìn về phía sân khấu, có một khẩu súng, nhắm ngay Mục Uyển.
"Cẩn thận." Mặc Uyên hô lên một tiếng rồi xoay người, ôm Mục Uyển vào lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK