Chương 153: Ngài Cố Rất Thích Cô
CHƯƠNG 153: NGÀI CỐ RẤT THÍCH CÔ
Bạch Nguyệt bị anh chọc tức đến mức không nói nên lời.
Hành vi hiên giờ của anh giống như bán cô đi, bán đi rồi, còn hỏi tính thế nào.
Cô có thể làm thế nào?
Cô có thể làm thế nào?
Kiện anh sao?
Cô có thể lừa cả thiên hạ, nhưng không lừa được mình, cô không nỡ.
Không nỡ khiến anh thân bại danh liệt, không nỡ khiến anh tâm phiền ý loạn, không nỡ, khiến anh chịu một chút tổn thương.
Cho dù, anh đã quên đi cô.
Cho dù, trong lòng anh bây giờ chỉ có Chu Hân Ly.
Bạch Nguyệt thấy trên mặt âm ấm, mới phát hiện bản thân lại khóc rồi, lấy tay lau nước mắt thật ngầu, nhìn vào đôi mắt tăm tối như mực của Cố Lăng Kiệt.
Đôi mắt của anh sâu không thấy đáy, nhìn không rõ một chút thần sắc nào.
“Khóc gì thế?” Cố Lăng Kiệt hỏi, chau mày lại.
Bạch Nguyệt càng nghĩ càng tức giận, lại lấy gối đánh lên người anh.
Anh tiếp tục đỡ, bất dộng thanh sắc, thành thục đặt gối lại trên đầu giường, nhìn về đôi mắt đỏ ửng của cô.
“Cùng quên đi đi, có những chuyện, không tìm hiểu, sẽ không nguy hiểm, Cố Lang Kiệt bây giờ như mặt trời ban trưa, anh rồi sẽ có một ngày trở thành một người rất vĩ đại, đó là hi vọng của mọi người.” Bạch Nguyệt bình đạm nói.
“Mọi người, bao gồm cả cô?” Cố Lăng Kiệt trầm giọng hỏi.
“Đương nhiên, trước đây tôi và anh không có thù hận gì, một người từng là bạn trai của tôi, đã trở thành người vĩ đại nhất, chờ đến khi tôi già rồi, sẽ rất vinh hạnh mà khoe khoang với con cháu.” Bạch Nguyệt không hề suy nghĩ, nói.
Cố Lăng Kiệt ngồi xuống sofa, không nói gì, con ngươi tĩnh mịch như tia X quang, chăm chú nhìn cô.
Bạch Nguyệt không dám nhìn anh, cũng không dám nói nữa, sợ lộ ra gì đó.
Không khí, khẩn trương kì lạ, vừa yên tĩnh vừa quái dị, giống như áp lực hồng thủy ập vào trái tim cô.
Một tiếng sau, Cố Lăng Kiệt mới đứng dậy.
Bạch Nguyệt lo lắng nhìn anh.
Anh không nói gì cả, chỉnh lại quần áo, rời khỏi phòng cô.
Bạch Nguyệt xụi xuống giường.
Anh đã đi rồi, trong phòng còn lưu chút mùi hương của anh, xông vào khoang mũi.
Bạch Nguyệt nghĩ tới cái ngày hôm qua xa xôi ấy.
Có một người quân nhân uy vũ bất khuất, dùng tấm thân máu thịt của mình bảo vệ cô, bảo vệ người mà anh muốn bảo vệ.
Anh luôn không sợ hãi cái chết, không sợ hãi đi mũi nhọn, chiến đấu nơi tuyến đầu.
Anh là một người có thể mang đến ấm áp cho người khác.
Không thấy ấm áp, chẳng qua là do số mệnh.
Số mệnh chết tiệt này!
Bạch Nguyệt tức giận, đứng lên, đập gạc tàn của khách sạn, đập đèn, đập ti vi.
Cuối cùng không còn sức lực nữa, ngồi trên ghế sofa, cúi đầu, hai vai run run, đau khổ khóc lên.
Khóc xong, vẫn cảm thấy đau lòng.
Quá lí trí, quá rõ ràng, quá hiểu đời người, ngược lại lại quá tuyệt vọng.
Cái bệnh này của cô, sẽ không chữa khỏi được.
Cô khóc, lấy một cái bình màu trắng từ trong túi ra, đổ ra 1 viên thuốc màu trắng, ném vào miệng, xoay mở nắp chai nước trên tủ đầu giường, uống thuốc, trèo lên giường.
Loại thuốc thôi miên dược tính mạnh này, không phải chuẩn bị cho người có ý chí mạnh, mà là, dành cho cô, vì thế, cô luôn mang theo người.
Dần dần, Bạch Nguyệt chìm vào giấc ngủ.
Một giấc này, đến tận sáng hôm sau, mở mắt, nhìn thấy vết tích khắp phòng.
Hôm qua, cô lại phát bệnh.
Bạch Nguyệt rũ mắt, lí trí gọi điện thoại xuống quầy lễ tân, “Một tiếng sau tôi trả phòng, trong phòng có chút sự cố, tốt nhất để giám đốc khách sạn đến xem một chút, tổn thất của khách sạn các người, đến lúc tôi trả phòng sẽ quyết toán.”
Cô yên tĩnh đi vào nhà vệ sinh.
Đánh răng, rửa mặt, trang điểm, chải đầu, thay một cái áo khoác màu nâu nhạt trong bộ sưu tập mùa xuân năm nay của Chanel, xách theo túi xách LV.
Lúc sắp xếp hành lí, giám đốc khách sạn tới, nhìn mộ phòng đầy mảnh vỡ: “Ở đây cô bị cướp sao? Tôi có thể báo cảnh sát.”
“Không cần, ông tính xem, tôi bồi thường là được.” Bạch Nguyệt bình tĩnh nói, kéo khóa vali: “Bên ngoài còn mưa không?”
“Không mưa nữa rồi.” Giám đốc khách sạn cũng kính nói.
“Ừ.” Bạch Nguyệt xách vali ra ngoài, ấn thang máy, đi xuống.
“Tôi là khách ở phòng 1809, giờ muốn trả phòng.” Bạch Nguyệt đưa thẻ phòng và hóa đơn đặt cọc cho nhân viên quầy lễ tân.
Cô biết giám đốc khách sạn cần kê khai vật phẩm tổn thất trong phòng, lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Mộc Hiểu Sinh: “Hôm nay tôi đến Viện nghiên cứu muộn một chút.”
“Được, có thể, tôi sẽ sắp xếp cho cô một phần phương hướng kế hoạch, lúc cô đến xem xem, có hợp lí không, néu cảm thấy hợp lí, thì kí tên.” Mộ Hiểu Sinh trả lời.
“Được.”
“Thưa cô, tổng cộng 54 triệu 600 nghìn.” Nhân viên thu ngân nói.
“Có thể chuyển khoản không?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Có thể.”
Lúc Bạch Nguyệt chuẩn bị chuyển khoản, bên cạnh có một cánh tay đưa thẻ ngân hàng qua: “Hóa đơn của cô ấy để tôi trả.”
Bạch Nguyệt nghi ngờ nhìn người đàn ông bên cạnh.
Cao lớn, làn da hơi trắng, mặt một bộ vest phẳng phiu, mang cặp kính màu đen, nhìn có vẻ thành thục chín chắn.
Thế nhưng, cô không hề quen biết.
Người đàn ông thấy vẻ nghi ngờ của Bạch Nguyệt, mỉm cười nói: “Tôi là người ngài Cố phái đến.”
“Ngài Cố nào?” Trong đầu Bạch Nguyệt nhanh chóng sắp xếp tin tức.
Người họ Cố mà cô biết không nhiều, chợt lóe lên cái tên Cố Lăng Kiệt.
“Cố Lăng Kiệt, ngài Cố.” Người đàn ông trực tiếp trả lời.
Bạch Nguyệt không hề muốn người khác biết quan hệ của cô và Cố Lăng Kiệt, đè thấp giọng nói: “Tôi không cần anh ta trả.”
“Cô Bạch là một người thông minh, cô còn học tâm lí, nên biết tính khí ngài Cố, anh muốn trả, thì không ai có thể ngăn cản.” Lôi Nặc mỉm cười nói.
Bạch Nguyệt chau mày, quay người, trong mắt xẹt chút nghi ngờ.
Cô là không muốn vướng mắc, nên lựa chọn trả phòng đổi nơi ở.
Cố Lăng Kiệt rốt cuộc có ý gì?
Cô một đầu mờ mịt, kéo hành đi đi về phía cửa.
Bốn người đàn ông cao to dũng mãnh chắn trước mặt cô.
Bạch Nguyệt quay đầu về phía Lôi Nặc, ngọn lửa tức giận nhảy nhót nơi đáy mắt.
Lôi Nặc ngược lại mây gió điềm nhiên, cần tiền đặt cọc mà nhân viên lễ tân trả lại, đưa cho Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt hất tay anh ta: “Các người có ý gì?”
“Cô Bạch lên xe rồi nói, cô biết không thể không lên mà, thế lực của ngài Cố, sợ rằng cô còn chưa rõ, cho dù khiến cô biến mất ở đây, cũng sẽ không lưu lại một chút sơ hở nào.” Lôi Nặc mỉm cười nói, trong từng câu chữ tràn đầy sát ý.
Người đàn ông này, là một người nham hiểm.
Bạch Nguyệt đi ra bên ngoài, hành lí trong tay bị cấp dưới của Lôi Nặc cướp đi, cất vào cốp sau rồi.
Bạch Nguyệt thở ra một hơi, điều chỉnh hô hấp, lên xe Limousine.
Cố Lăng Kiệt không có trên xe.
Lôi Nặc ngồi đối diện cô, trực tiếp đàm phán nói: “Ngài Cố rất thích cô, muốn cô làm người phụ nữ bên ngoài của ngài ấy, thời gian một năm, cô có điều kiện gì có thể nói.”
“Cái gì?” Bạch Nguyệt cực kì cực kì kinh ngạc.
Cố Lăng Kiệt vậy mà lại tìm người nói với cô, muốn cô trở thành người phụ nữ bên ngoài của anh.
Điều này, người phụ nữ bên ngoài là ý gì?
Truyện được đăng trên ứng dụng điện thoại Mê Tình Truyện!
Anh đã có vị hôn thê rồi.
Đây là muốn cô trở thành tình nhân không được lộ mặt của anh sao?