Chương 379: Khóc Cái Gì
CHƯƠNG 379: KHÓC CÁI GÌ
Cố Lăng Kiệt nhìn cô thâm thúy, không nói gì.
Trần Niệm cảm thấy bản thân mình tự tìm mất mặt, cười gượng gạo tiếp tục chạy bộ.
Lúc cô chạy đến vòng thứ hai, Cố Lăng Kiệt vẫn ngồi trên ghế, cúi đầu bấm điện thoại.
Ánh nắng đúng lúc rơi trên người thanh khiết của anh, trông giống như một vòng sáng màu vàng bao quanh anh mang theo cảm giác ấm áp, bởi vì cúi đầu, mái tóc rối để lại một bóng hình màu đen trên khuôn mặt anh, tạo nên ngũ quan vốn đã cương nghị.
Ánh mắt của Trần Niệm trở nên dịu dàng hơn.
Cô nhìn thấy anh ngẩng đầu lên, vội vàng di chuyển ánh mắt, làm bộ như không nhìn anh.
Cố Lăng Kiệt giơ điện thoại, quay về phía cô chụp mười tấm ảnh.
Trần Niệm không phát hiện ra, chạy qua anh.
Cố Lăng Kiệt lật lại hình của Bạch Nguyệt, so sánh hình của hai người.
Vầng trán đều sáng sủa giống như nhau.
Hình dáng đầu cũng giống nhau.
Đầu của Bạch Nguyệt là hình trứng ngỗng, không phải đầu dẹp, người xưa thường nói hình dáng của đầu được tạo ra từ chiếc gối lúc sơ sinh, nếu vẫn luôn ngủ trong tư thế nằm ngửa thì phía sau đầu sẽ bị dẹp, còn nằm nghiêng để ngủ thì sẽ tạo thành đầu hình trứng ngỗng.
Kiểu đầu này nếu buộc tóc đuôi ngựa sẽ rất đẹp.
Khóe miệng Cố Lăng Kiệt hơi cong lên.
Bạch Nguyệt chỉnh sửa mắt, môi, khuôn mặt nhưng không chỉnh sửa tai và sống mũi, vẫn là duyên phận.
Trên chiếc tai nhỏ của Bạch Nguyệt có một hình tròn phía trên dái tai, nếu không chú ý sẽ không nhìn ra.
Anh đoán có lẽ Bạch Nguyệt cũng không chú ý, vì vậy không chỉnh sửa lại tai.
Trần Niệm chạy một vòng, một vòng rồi thêm một vòng. Cô nhìn Cố Lăng Kiệt vẫn luôn ngồi trên ghế, không tìm cô nói chuyện cũng không nhìn cô, cứ chỉ nhìn vào điện thoại.
Lúc cô chạy đến vòng thứ mười, Cố Lăng Kiệt đã không còn ngồi trên ghế nữa.
Trần Niệm theo bản năng tìm kiếm bóng dáng anh, quét một vòng không nhìn thấy Cố Lăng Kiệt.
Cô ngẫm lại hành vi của mình cũng cảm thấy buồn cười.
Bây giờ cô và Cố Lăng Kiệt đã không còn gì, không phải cô đang chống cự lại cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên với Cố Lăng Kiệt hay sao? Nhưng bây giờ cô đang làm gì!
Trần Niệm tiếp tục chạy bộ, chạy thêm mười vòng nữa, Lưu San tới tìm cô với vẻ mặt rất nghiêm túc.
Cô cũng chạy mệt rồi, đi về phía Lưu San lo lắng hỏi: “Cậu không sao chứ?”
“Vẫn như vậy, không bùng nổ trong im lặng thì cũng chết trong im lặng, lúc nào cũng phải chờ đợi thời cơ tốt nhất, lúc nãy tớ nhìn thấy Cố Lăng Kiệt đi cùng với Thẩm Diên Dũng, bọn họ đi cùng nhau có thể nói chuyện gì chứ?”
“Mặc dù Cố Lăng Kiệt đã rời quân khu chuyển sang kinh doanh, nhưng trên thực tế, thế lực của nhà họ Cố không chỉ ở trong quân đội, mà trong chính trị cũng có nhiều mối quan hệ phức tạp, Thẩm Diên Dũng tới tìm anh ấy cũng không có gì kỳ lạ, mặt khác Alan đã đồng ý giúp đỡ, chỉ cần cậu tới nước Anh du lịch, anh ta có thể giúp cậu mất tích mà không để lại chút dấu vết.” Trần Niệm trấn an Lưu San.
“Thẩm Diên Dũng không phải là con người đơn giản, nếu tớ mất tích ở nước Anh, anh ta rất nhanh sẽ hoài nghi Alan cũng sẽ hoài nghi tới cậu, anh ta sẽ không buông tha cho cậu.” Lưu San lo lắng.
Trần Niệm khẽ mỉm cười: “Cứ coi như anh ta không buông tha cho tớ thì cũng không thay đổi được gì, chỉ cần tớ không thừa nhận, anh ta sẽ không bao giờ có được chứng cứ, lại nói với thân phận của Alan, Thẩm Diên Dũng cũng sẽ không dám tùy ý đắc tội.
“Hy vọng anh ta sớm tìm người phụ nữ khác, đừng trêu chọc tớ nữa, như vậy tớ có thể tới tìm cậu rồi.” Lưu San rũ mắt xuống.
“Không nói chuyện này nữa, tương lai sẽ thay đổi rất nhiều chuyện, tối mai là sinh nhật của con gái Mạc Băng, cậu đã mua quà chưa?”
Lưu San mím môi: “Thẩm Diên Dũng nói con gái của Mạc Băng thích đàn ông nhất, hơn nữa cô ta đã có người đàn ông trong lòng rồi, tặng quà đắt tiền không bằng tặng người trong lòng sẽ tốt hơn.”
“Ừ, có thể không đi theo cách thông thường, thử một chút cũng tốt, cậu có biết người đàn ông trong lòng cô ta là ai không?” Trần Niệm hỏi.
Lưu San thở dài, nhìn cô với ánh mắt ảm đạm nói: “Cố Lăng Kiệt.”
“Ha.” Trần Niệm nở nụ cười: “Đây đúng là ếch hai chân mà.”
Lưu San bị Trần Niệm chọc cho bật cười, quét sạch những hậm hực trong lòng cô: “Nếu Cố Lăng Kiệt biết cậu hình dung anh ta là con ếch, đoán chừng anh ta sẽ phóng một ánh mắt có thể giết cậu thành trăm ngàn mảnh.”
“Cho nên nếu nói xấu người khác nhất định phải nói xấu sau lưng, còn không thì nói với người đáng tin cậy, miễn anh ấy không biết là được.” Trần Niệm cười nói.
“Hôm nay Cố Lăng Kiệt có thể sẽ ăn cơm ở đây, tớ không muốn đối mặt với anh ta, chúng ta ra ngoài ăn đi, thuận tiện cậu giúp tớ đưa ra chủ ý nên tặng quà gì cho tốt, tớ không dám tặng Cố Lăng Kiệt.” Lưu San ôm vai Trần Niệm.
“Được, cậu đợi tớ một lát, tớ đi tắm.” Trần Niệm lau mồ hôi trên mặt.
“À này, vết thương của cậu hôm nay như thế nào rồi?” Lưu San lo lắng hỏi.
“Vết thương trên cánh tay đối với tớ mà nói chỉ là vết thương nhỏ, ngày hôm qua lúc tớ đi thay thuốc thấy bình phục nhanh, lúc chạy bộ cũng không thấy ảnh hưởng gì, lát nữa đi thay thuốc tớ sẽ nhìn xem vết thương khép lại như thế nào, tớ thấy chắc sẽ khỏi rất nhanh thôi.” Trần Niệm nhẹ nhàng nói.
“Cậu thật dũng cảm, vậy tớ đi ra ngoài cửa đợi cậu nhé, tớ sợ người phiền phức Thẩm Diên Dũng kia lắm.” Lưu San nói xong, trực tiếp đi ra cửa.
Đúng lúc này điện thoại cô vang lên, cô nhìn thấy là Thẩm Diên Dũng, nhíu mày buồn bực, không hề khách khí nói: “Thẩm Diên Dũng, tôi là mẹ của anh sao? Anh vẫn chưa cai sữa có đúng không, tôi chỉ mới rời đi được mười phút.”
“Em có sữa không?” Thẩm Diên Dũng lạnh lùng nói.
“Tôi không có, anh đi tìm người có sữa đi.” Lưu San cúp máy.
Thẩm Diên Dũng lại gọi tới, tức giận nói: “Lần sau dám cúp điện thoại của anh một lần nữa, em đừng hòng ra khỏi phòng một bước, anh nói được làm được.”
Cô biết anh ta nói được làm được, nhưng anh ta có quyền gì làm như vậy.
Lưu San nổi nóng đến mức sắp nổ tung: “Anh Thẩm là Đại Tổng Thống một tay che trời, bản lĩnh cao cường, đừng nói không cho tôi ra khỏi phòng một bước, anh muốn bóp chết tôi thì cũng giống như bóp chết một con kiến, tôi nào dám cúp máy đúng không?”
Lưu San nói xong bỏ điện thoại vào trong túi xách, không quan tâm anh ta nói cái gì, đi ra phía cửa.
Thẩm Diên Dũng nói xong một câu, không nghe thấy bên Lưu San có âm thanh gì, nghiến răng nói với quản gia: “Trong vòng một phút, phải tìm được vị trí hiện tại của phu nhân cho tôi.”
“Vâng. Tôi sẽ đi tới phòng điều khiển kiểm tra ngay bây giờ.” Quản gia lập tức trả lời, bây giờ Tổng thống đại nhân đang rất tức giận, có thể khiến anh ấy tức giận đến như vậy, cũng chỉ có phu nhân mà thôi.
Lưu San vừa mới ra cửa, Thẩm Diên Dũng đã tới trước cô một bước, tay cầm điện thoại nhìn cô không vui: “Lưu San có phải anh quá dung túng cho em đúng không, vừa nghe điện thoại đã nổi nóng, bảo em đừng cúp máy thì bây giờ ngay cả nghe điện thoại em cũng không nghe, có phải ăn no rửng mỡ rồi phải không?”
Lưu San quay mặt sang một bên, ngẫm nghĩ một chút lấy điện thoại ra nghe.
Thẩm Diên Dũng: “…”
“Em thật sự muốn ăn đòn đúng không, hôm nay không được phép đi ra ngoài.” Anh hung hăng đi về phía Lưu San.
Lưu San tức giận không biết nên nói gì, tiện tay ném túi xách lên người Thẩm Diên Dũng, ngồi thụp xuống.
Thẩm Diên Dũng bị túi xách đập vào người, vừa định bộc phát cơn tức giận thì nhìn thấy cô cúi đầu, hai vai run rẩy, nước mắt như mưa, rơi xuống nền thấm ướt từng chút từng chút một.
Ánh mắt anh trở nên dịu dàng, đi tới trước mặt cô bất đắc dĩ nói: “Khóc cái gì, là em đột nhiên muốn nổi nóng với anh, sao lại là lỗi của anh rồi, anh có chuyện muốn nói với em, đừng khóc nữa.”