Chương 635: Đây Là Cao Thủ.
CHƯƠNG 635: ĐÂY LÀ CAO THỦ.
"Chính xác, nếu không tôi cũng không mời anh đến để hỗ trợ điều tra." Thẩm Diên Dũng cũng tán thành nói.
"Hôm nay, thẩm vấn không thể tiến hành, hung thủ sẽ ẩn nấp ở cách đó không xa, vẫn còn đầy camera trong phòng, công việc điều tra sẽ lãng phí rất nhiều thời gian.
Nói không chừng còn có bom nữa, bây giờ sắc trời đã tối, bất kể thể lực cùng trạng thái tinh thần của ai cũng đều không tốt.
Tôi đề nghị, ngày mai lại thẩm tra lại, Tổng thống đại nhân, ngài cảm thấy như thế nào." Bạch Nguyệt nghiêm cẩn hỏi.
"Được rồi. Bây giờ điều cần làm chính là xử lý chuyện trên mạng." Thẩm Diên Dũng nói với Tả Đoàn Niên.
Sắc mặt của Tả Đoàn Niên rất xấu hổ, cười cười: "Cô Bạch, thứ nhất cô không phải là người của chính phủ, thứ hai cũng không phải là người của cục cảnh sát, hiện tại, bà Tằng là nhân chứng quan trọng không thích hợp để cô mang về."
"Thứ cho tôi nói thẳng, bộ trưởng Tằng là cấp dưới của ông, rất nhiều người sẽ cảm thấy bộ trưởng Tằng có khả năng biết chuyện mà ngài không muốn người khác biết nên mới bị giết, đương nhiên lời đồn dừng ở trí giả, tôi cũng không quá tin tưởng, dù sao ở thế giới này, có rất nhiều người không thông minh như Tả thống ông vậy, lúc này, có lẽ Tả thống sẽ kiêng kỵ." Bạch Nguyệt thản nhiên nói, vẻ mặt vừa bình tĩnh, ung dung, vừa trầm xuống.
Mặt già của Tả Đoàn Niên đỏ lên, nâng giọng thêm mấy đề xin ben: "Tôi không phải muốn đưa người quay lại, nhưng tôi không quá an tâm về cô."
"Lo lắng tôi cái gì?" Bạch Nguyệt hỏi ngược lại, nở nụ cười.
Tả Đoàn Niên bị chặn, ngay cả một câu cũng không nói ra, dừng lại ba giây, "Cô dám hạ quân lệnh trạng sao? Một khi bà Tằng gặp chuyện không may, thì cô phải toàn quyền phụ trách."
Bạch Nguyệt nở nụ cười, bình thản như trước: "Tại sao tôi phải hạ quân lệnh trạng?"
"Vậy cô không thể bảo đảm an toàn của bà ta." Tả Đoàn Niên đáp lại Bạch Nguyệt.
"Có mấy người muốn giết bà ta diệt khẩu, Tả thống cảm thấy ai có thể bảo đảm sự an toàn của bà ta?" Bạch Nguyệt cố ý nói, ánh mắt của cô liếc qua nhìn thấy bà Tằng vốn đang giãy dụa bỗng yên tĩnh lại không ít.
Cô tiếp tục nói: "Ít nhất, trước mắt Ám vệ của chồng tôi đều trung thành với tôi, Ám vệ là dạng tồn tại gì, tôi tin các người cũng đã từng nghe qua, bọn họ trung với quốc gia, trung với nhân dân, là bộ đội đặc chủng tinh anh trong tinh anh, chỉ cần là đúng, bọn họ sẽ không tiếc hi sinh tính mạng, tôi chỉ có thể nói, người của tôi không đảm bảo được sự an toàn của bà Tằng, người của các người càng không thể."
"Một người phụ nữ như cô lén sử dụng đoàn đội này, đó không phải là trái với quân kỷ sao?" Tả Đoàn Niên nói ra trọng điểm.
"Tôi chỉ để cho ông biết năng lực của bọn họ, hiện tại, bọn họ cũng không phải là quân nhân, chỉ là vệ sĩ tôi thuê, không có vấn đề gì đâu, Tả thống." Bạch Nguyệt bình tĩnh nói.
Tả Đoàn Niên á khẩu không trả lời được, nhưng vẫn không cam lòng, lạnh lùng nói: " Cô rất nhanh mồm nhanh miệng, tôi không chấp nhặt với phụ nữ."
Thẩm Diên Dũng mỉm cười: "Nếu như Tả thống không có ý kiến, bên tôi cũng không có, trước sẽ để Bạch Nguyệt mang về, còn cụ thể thế nào đợi ngày mai bàn bạc."
"Tôi chỉ dẫn theo phụ tá của tôi tới đây, trước mắt trong tay không có ai, hy vọng Tổng thống đại nhân cho tôi mượn những người đó trước." Bạch Nguyệt cẩn thận nói.
Thẩm Diên Dũng gật đầu: "Tôi cho cô một đội, nhưng sau khi đưa cậu tới chỗ của cô, vì phòng ngừa tiếng người đáng sợ, người của tôi sẽ rút về, không có vấn đề gì chứ?"
Bạch Nguyệt gật đầu: "Có thể."
Cô đi ra bên ngoài.
Trương Tinh Vũ cùng Lâm Thư Lam hợp lực dẫn bà Tằng lên xe.
Trương Tinh Vũ lái xe, Bạch Nguyệt ngồi ở vị trí ghế lái phụ, Lâm Thư Lam cùng bà Tằng ngồi chung một chỗ.
Sau khi xe khởi động máy, Bạch Nguyệt quay đầu nhìn bà Tằng, dặn Lâm Thư Lam: "Có thể cởi trói."
"Cô chính là Bạch Nguyệt " Bà Tằng trừng mắt nhìn Bạch Nguyệt, giọng điệu chất vấn rất không tốt.
Bà ta thật không ngờ, Bạch Nguyệt là một cô gái xinh đẹp như hoa, gần như là cô gái xinh đẹp nhất mà bà ta từng thấy, thậm chí ở trên khí thế, còn mạnh hơn Hoa Tiên.
Bạch Nguyệt không nhìn bà ta, cô nhìn lên phía trước, tự nhiên nói: "Tôi khuyên bà, bây giờ tốt nhất nên cúi đầu, bằng không thì, chờ bà bị bắn nát đầu, đoán chừng con của bà cũng không sống được."
Sắc mặt của bà Tằng trắng bệch, "Làm sao cô biết chuyện con của tôi, cô cùng Tả Đoàn Niên là một phe?"
"Tôi vốn không hiểu, nhưng khi nhìn thấy thái độ đột nhiên thay đổi của Tả Đoàn Niên, nên đã nghĩ thông suốt, lần ám sát này hẳn là một ván cờ đúng không?" Bạch Nguyệt rất xác định nói.
Bà Tằng dựa vào ghế, trong mắt tràn đầy sợ hãi: "Làm sao cô biết? Làm sao cái gì cô cũng biết?"
"Ngay từ đầu, tôi đã nghĩ đến chồng bà bị người ta giết người diệt khẩu, bởi vì trước khi hắn chết rất nhàn nhã, còn có thời gian đi ăn cua rất khó xử lí, đã thế nhà của bà còn không bị người ta lục đi lục lại, hung thủ còn có thể công khai đưa ảnh chụp lên mạng, không sợ chuyện náo lớn, đây không đơn giản là giết người diệt khẩu.
Lại nghe lời Tả Đoàn Niên nói, để bà nói cái gì, chắc sẽ biết đây là một ván cờ, không chỉ để vụ án này ra ngoài ánh sáng, còn làm cho người ta cảm thấy bị bịt miệng, mà lúc này, bà nói ra lời chứng, mặc dù không thật, cũng sẽ gây ra không ít rối loạn.
Theo căn cứ chính xác, bà không có khả năng nhằm vào tôi, bởi vì đối với Tả Đoàn Niên mà nói, tôi không có uy hiếp tuyệt đối, tôi đoán, lời chứng bà muốn nói có thể liên quan tới Thẩm Diên Dũng. Như vậy, Thẩm Diên Dũng giết người diệt khẩu, liền có khả năng này." Bạch Nguyệt chậm rãi phân tích.
Sắc mặt của bà Tằng tái nhợt, "Cô là yêu quái sao? Cô quá kinh khủng, cô chính là quái vật."
"Quái vật sẽ ăn thịt người, nhưng tôi không ăn người, ngược lại, tôi đang cứu bà, bà đang nghĩ không có, sau khi hãm hại Thẩm Diên Dũng, bà có biết kết quả sẽ là gì không?" Bạch Nguyệt hỏi bà ta.
Bà Tằng phòng bị nói: "Ông ta nói sẽ để tôi và con trai ra nước ngoài, rồi cho chúng tôi một khoản tiền, để chúng tôi sinh sống mà không cần lo lắng."
"Đó là bà không biết nhiều về Tả Đoàn Niên, bà giúp ông ta thiết kế hãm hại Thẩm Diên Dũng, trên tay Thẩm Diên Dũng có Vô Hình, hơn nữa, Thẩm Diên Dũng có rất nhiều thế lực mà các người không thể tưởng tượng được, đối với Tả Đoàn Niên mà nói, để bà còn sống, không khác gì ông ta đang treo quả bom hẹn giờ bên người, tùy thời nổ tung, đủ để ông ta thịt nát xương tan."
Trong nháy mắt, bà Tằng có hơi hoảng hốt, suy tư nói: "Cô cảm thấy Tả Đoàn Niên sẽ giết chết tôi và con trai tôi."
"Tôi cảm thấy cũng vô dụng thôi, mấu chốt là bà nghĩ như thế nào?"
Bà Tằng run rẩy thân hình.
Nội dung mà Bạch Nguyệt nói, từng câu từng chữ đều chui vào trong lòng bà ta.
"Tả Đoàn Niên nói chồng tôi đã xong, đi vào trong tù sẽ không có khả năng có ngày nổi danh, còn có thể bị tử hình, thời gian về sau, tôi cùng con tôi sẽ không sống khá giả, hơn nữa, tôi vừa nghĩ tới ông ta tìm sinh viên ở bên ngoài, liền tức giận, sau đó nghĩ không bằng tác thành cho tôi và con trai tôi là được rồi, ngày đó, con tôi bị Tả Đoàn Niên mang đi, chồng tôi vui vẻ về nhà nói chuyện đã giải quyết xong, tôi liền biết ngay, ngày chết của ông ta đã tới.
Ông ta thích ăn cua, tôi liền đi mua cua, nhưng bởi vì quá khẩn trương, tôi đã đổ nước tương lên người ông ta. Dù sao cũng là vợ chồng giúp đỡ nhau trong hoạn nạn hơn hai mươi năm, nhìn ông ta chết trong lòng tôi thật không đành lòng." Bà Tằng nói, rồi khóc lên.