Chương 452: Cuộc Sống Vợ Chồng
CHƯƠNG 452: CUỘC SỐNG VỢ CHỒNG
Rừng rậm còn thần kì hơn trong tưởng tượng, nhưng nó cũng nguy hiểm hơn so với tưởng tượng.
Nguy hiểm không phải do động vật lớn mà là do các động vật nhỏ và côn trùng, bởi vì mắt thường không dễ dàng nhìn thấy chúng. Ví dụ như nhện, rắn, không cẩn thận thì những loài này cũng khiến người ta mất mạng.
Thế nên trong tay thường mang theo một cây gậy gỗ để phát quang mặt đường phía trước.
Trong rừng ấm hơn bên ngoài nhiều, trên mặt đất có rất nhiều nơi trơn trượt.
Bạch Nguyệt cố gắng hết sức đi theo Cố Lăng Kiệt. Cô cố gắng để mình không trở thành gánh nặng của anh nhưng cô vẫn cảm giác được, anh đang đi chậm chờ cô, so với ngày thường thì anh cũng cẩn thận hơn.
"Thật tiếc. Mùa này không có măng tre, nếu không thì sẽ có lộc ăn." Bạch Nguyệt cảm thán.
"Bây giờ không có măng tre nhưng có tùng nhung." Cố Lăng Kiệt giải thích.
Bạch Nguyệt dừng bước, cô ngẩng đầu nhìn. Trên đầu là lá cây rậm rạp chằng chịt, hoàn cảnh địa lí này đúng là rất thích hợp cho nấm sinh trưởng.
Cô vỗ Cố Lăng Kiệt một cái: “Cái đó, cái đó có phải là bưởi không?"
Cố Lăng Kiệt ngẩng đầu.
"Hình như cũng có chút giống. Em chờ một chút, cẩn thận có rắn và nhện bò lên đầu." Cố Lăng Kiệt dặn dò rồi tháo thắt lưng da trên người xuống, chỉ ba năm bước là đã leo lên, tư thế đó thật là đẹp trai.
Bạch Nguyệt nở nụ cười nhìn anh hái bưởi.
"Tiểu Nguyệt cẩn thận." Anh ném trái bưởi xuống.
Bạch Nguyệt nhanh chóng tránh ra. Cố Lăng Kiệt hái được ba quả, nhiều hơn nữa cũng không cầm nổi.
Bạch Nguyệt ôm lấy một trái, rất nặng. Cô dùng dao rạch mấy đường rồi bóc vỏ: “Tạm được, vừa chua vừa ngọt."
Cô bóc hết vỏ bưởi và chỉ cầm mỗi phần thịt, như vậy thì nhẹ hơn một chút.
"Như thế thì có dễ hư không?" Cố Lăng Kiệt hỏi.
"Không đâu. Trên thuyền của chúng ta có mật ong và đường phèn, nếu không ăn hết thì chúng ta làm bưởi ngâm mật ong, có thể pha trà uống, ngon lắm." Bạch Nguyệt ngẩng đầu nhìn cây đại thụ đầy bưởi rồi cảm thán: “Tự nhiên đúng là thần kì."
"Hôm qua, anh tìm được rất nhiều cây dẻ, em có muốn ăn hạt dẻ không? Lúc về chúng ta hái một ít." Cố Lăng Kiệt thản nhiên nói.
Anh gặp nhiều, cũng đã từng ở trong rừng rậm một thời gian lâu nên biết được quà tặng mà thiên nhiên ban cho, nhưng anh cũng gặp được cái tàn nhẫn của tự nhiên.
Bạch Nguyệt cũng đã đi theo anh vào rừng, lần trước chỉ là cùng anh hơi đi xuống. Cô cảm thấy ngạc nhiên mừng rõ: “Quá tốt rồi. Em nói với anh, hạt dẻ có thể nấu cũng có thể xào, dinh dưỡng còn rất tốt."
"Ừ, vậy lúc về hái nhiều một chút." Cố Lăng Kiệt nói rồi kéo cô đi về phía trước thêm nửa tiếng. Rồi anh đột nhiên dừng bước, chọn một nơi và kéo Bạch Nguyệt ngồi xuống.
Bạch Nguyệt cũng không dám thở mạnh, cô nhìn chằm chăm theo phương hướng của Cố Lăng Kiệt. Đầu tiên là bụi cây đang động đậy, chỉ chốc lát đã xuất hiện một cặp răng nanh, sau đó một con heo rừng phát ra mấy tiếng ột ột ột rồi nghênh ngang đi ra.
Con heo rừng đó rất to, ước chừng tầm một trăm ký, so với con heo mà bọn họ bắt được lúc trước còn to hơn nhiều. Con heo trước khi so với con này chắc chỉ là vị thành niên.
Cố Lăng Kiệt giơ cung lên rồi nhắm ngay phía heo rừng. Heo rừng nhìn về phía Cố Lăng Kiệt, phát hiện Cố Lăng Kiệt, nó chạy sang lùm cây bên phải với tốc độ cực nhanh.
"Em ngồi ở đây." Cố Lăng Kiệt dặn dồi rồi nhảy ra khỏi bụi cỏ và đuổi theo heo rừng.
Anh không dám đuổi theo quá xa, sợ Bạch Nguyệt gặp nguy hiểm thì sẽ không cứu kịp.
Bạch Nguyệt không muốn cản trở anh, anh bảo cô núp đi thì cô sẽ ẩn núp.
Nhưng...
Dường như cô nghe được một âm thanh khác thường, quay đầu lại thì một con heo rừng chắc tầm một trăm ký đang nhìn cô chằm chằm.
Bạch Nguyệt bị doạ đến mềm cả chân. Cô ngồi trên mặt đất rồi nhớ tới trong túi xách có súng.
Cô đi lấy súng, nhưng không kịp, con heo rừng đã xông về phía cô. Cô theo bản năng đập túi về phía nó rồi hô lớn: “Cố Lăng Kiệt."
Cố Lăng Kiệt nghe được giọng nói của Bạch Nguyệt, trong lòng căng thẳng, anh lập tức chạy quay trở lại.
Heo rừng cũng không nhìn cô chằm chằm. Nó chạy theo túi xách, dùng mũi ủi và ủi ra thịt gà từ trong túi, sau đó nó cắn từng miếng.
Bạch Nguyệt đoán rằng sau khi heo rừng ăn gà xong thì sẽ ăn cô. Vì thế cô đứng dậy leo lên cây rồi nhìn heo rừng chằm chằm.
Cố Lăng Kiệt chạy tới, anh lấy tốc độ nhanh như chớp không gì bì kịp để bắn cung.
Cung tên bắn ra và xuyên qua đầu của heo rừng.
Heo rừng lắc lư mấy cái rồi ngã trên mặt đất.
Anh không kịp đi kiểm tra heo rừng mà nhìn về phía Bạch Nguyệt: “Em không sao chứ?"
Bạch Nguyệt còn chưa tỉnh hồn, lắc đầu: “Em không sao."
Cô leo xuống. Lúc còn chưa xuống tới mặt đất thì Cố Lăng Kiệt ôm cô xuống rồi nói xin lỗi: “Xin lỗi, tại anh lơ là. Rừng rậm này là địa bàn của bọn chúng, bọn chúng quen đường hơn anh nhiều."
"Là em vô năng, chuyện này không liên quan đến anh. Hơn nữa, em cảm thấy con heo rừng đó ngửi được mùi thơm của thịt gà trên người em, thế nên khi em ném túi ra nó lập tức đuổi theo. Sau này, anh sẽ mang theo thức ăn, còn em sẽ đề cao kĩ năng sinh tồn, không để cho anh lo lắng nữa." Bạch Nguyệt bảo đảm.
Cố Lăng Kiệt thấy cô không có chuyện gì thì mới yên lòng. Sau này anh dẫn cô ra ngoài thì phải cẩn thận hơn, thà rằng không có thức ăn chứ không thể để cô xảy ra chuyện.
Bạch Nguyệt nhìn con heo rừng té trên mặt đất: “Gà của chúng ta không còn nữa rồi. Trông con heo đó lớn như thế, chúng ta làm sao khiêng về đây?"
Cố Lăng Kiệt nhìn thời gian trên điện thoại di động, đã mười hai giờ mười phút rồi: “Có nó, chúng ta coi như không uổng chuyến này, ước chừng có thể ăn được mấy tháng. Bây giờ chúng ta về thôi."
"Ăn một ít bánh quy rồi kéo nó về, nếu không quá nặng." Bạch Nguyệt đề nghị.
"Thật ra thì chúng ta có thể xử lí đơn giản ở nơi này. Chúng ta không ăn lòng, nhưng sẽ có những động vật khác ăn.” Cố Lăng Kiệt nói, đi về phía con lợn rừng.
Bạch Nguyệt xoay người, cô không nhìn Cố Lăng Kiệt mà ăn bánh quy.
Đây chính là quy luật sinh tồn trong tự nhiên, cá lớn nuốt cá bé, ai cũng không phải là tiên nữ chỉ cần dựa vào uống nước là có thể sống sót.
Mười lăm phút sau, Cố Lăng Kiệt đi về phía cô: “Chúng ta đi mau, mùi máu tanh sẽ đưa đến các động vật ăn thịt ở gần đây."
"Vậy..." Trong đầu cô thoáng hiện một suy nghĩ, vậy chẳng phải là có thể hốt gọn cả mẻ luôn sao?
Cố Lăng Kiệt nhìn ra sự nghi hoặc của cô: “Em ăn thịt sói không?"
Bạch Nguyệt lắc đầu.
"Thế sư tử và cọp thì có ăn không?" Cố Lăng Kiệt lại hỏi.
Bạch Nguyệt lại lắc đầu: “Đó là những động vật cần bảo vệ."
"Ở lại, khi bọn chúng muốn ăn chúng ta thì chúng ta phải đánh chết chúng. Để tránh cho việc tổn thương không cần thiết, chúng ta đi thôi." Cố Lăng Kiệt nói rồi thuận tiện dắt cô đi nhanh.
Bạch Nguyệt nhìn về phía bao bố, ở nơi phồng lên còn có vết máu: “Anh xử lí sạch sẽ rồi sao?"
"Ừ, xong hết rồi. Chúng ta đi về trước, sau khi về thì anh đi hái hạt dẻ, em phụ trách làm thịt, được chứ?" Cố Lăng Kiệt hỏi.
"Được. Để em cùng khiêng với anh. Anh xách như vậy phải cần rất nhiều sức lực và còn khiến cho máu dính lên người nữa." Bạch Nguyệt đề nghị.
"Không cần. Em cứ đi là được rồi, chút sức nặng này với anh không đáng là gì." Anh đau lòng cô nên không muốn cô mệt mỏi.
Bạch Nguyệt biết không thuyết phục được Cố Lăng Kiệt nên không nói nữa, cô cẩn thận đi bộ ở phía trước, không để cho anh lo lắng.