Chương 739: Chờ Anh Trở Lại
CHƯƠNG 739: CHỜ ANH TRỞ LẠI
"Anh biết rồi, ngủ đi, muộn rồi." Cố Lăng Kiệt ôn nhu nói.
Bạch Nguyệt hơi nâng người mỉm cười: "Vâng."
*
Buổi tối, cô ngủ không được ngon lắm, sợ anh rời đi, sợ anh có chuyện, tỉnh giấc mấy lần, nhìn thấy anh nằm bên cạnh, cô mới an tâm đi ngủ tiếp.
Buổi sáng anh rời giường, cô liền giật mình tỉnh giấc, nhìn anh: "Chào buổi sáng."
Cố Lăng Kiệt sắc mặt trắng bệch, nhẹ gật đầu, vọt vào phòng vệ sinh.
Bạch Nguyệt nghe thấy tiếng tiêu chảy kì lạ, toàn thân đều run rẩy, lòng cô đau như bị dao cắt, nhưng cô không dám nhìn, sợ dây thần kinh của mình sẽ bị sụp đổ khi nhìn thấy cảnh tượng ấy.
Thế nhưng, không nhìn, lại lo lắng Cố Lăng Kiệt đã xảy ra chuyện, cô nhưng lại không biết.
Cô chậm rãi đi về hướng phòng vệ sinh, chân như nhũn ra, mỗi một bước giống như đeo trì nặng mấy ngàn cân. Cuối cùng, đi tới cửa phòng vệ sinh, cô dừng lại chỗ này, do dự, đang muốn mở cửa, Cố Lăng Kiệt đã mở ra.
Anh mỉm cười với cô, mở cửa phòng vệ sinh cho cô.
Bạch Nguyệt nhìn anh giúp mình bóp kem đánh răng, nhìn về phía thùng rác, dường như không có gì khác thường, mở nắp bồn cầu ra, nhìn thấy giấy chưa hoàn toàn được xả hết, trên giấy có vết máu.
Cô cảm giác hô hấp mình đột nhiên trở nên khó khăn.
Không thể tiếp tục như vậy nữa, Cố Lăng Kiệt cố ý giấu giếm bệnh tình, không đi trị liệu, ngược lại bệnh tình sẽ càng nghiêm trọng hơn.
Cô nhanh chóng đánh răng, tùy ý rửa mặt xong, kéo cửa đi ra ngoài, anh đang mặc quần áo.
Cô đi tới trước mặt của anh, chỉnh sửa cúc áo giúp anh: "Lăng Kiệt, có chuyện anh có thể không biết, những ngày anh không ở đây, em đã lắp camera theo dõi trong nhà."
Cố Lăng Kiệt thâm sâu nhìn cô, vuốt ve tóc của cô: "Không cần lo lắng cho anh."
"Em không lo lắng, con người vốn sẽ phải mất đi, em chỉ là đau lòng, đau lòng đến mức cho dù anh mất, khi em nghĩ đến anh, long em vẫn còn đau, em nhất định sẽ cứu anh."
"Chỉ là chảy máu mũi chút thôi mà, không có gì to tát cả."
"Chảy đã bao lâu?" Bạch Nguyệt hỏi.
"Tình cờ thôi."
"Tình cờ?" Bạch Nguyệt có chút tức giận, đẩy Cố Lăng Kiệt ra: "Anh bây giờ vẫn còn muốn gạt em?”
Cố Lăng Kiệt đưa tay ôm lấy cô, đè phía sau gáy cô, áp cô vào trong ngực của mình, trầm giọng nói: "Anh không sao cả, tin anh."
Bạch Nguyệt không muốn tức giận, tức giận không có tác dụng, không thể cùng nhau giải quyết vấn đề, lại còn gây tổn thương cho người mình yêu.
Anh nói không sao cả, cô không tin.
"Về căn cứ trước đi, bất kể như thế nào, cầm máu trước rồi hãy nói, liên tục chảy máu mũi như vậy, nhất định là không tốt." Bạch Nguyệt nói.
Con ngươi Cố Lăng Kiệt thâm sâu, anh nhẹ gật đầu.
"Chúng ta đi chào tạm biệt mẹ." Bạch Nguyệt nói, nắm tay của anh đi ra ngoài.
Tống Tâm Vân đã chuẩn bị xong bữa sáng, nhìn thấy hai người họ tay trong tay đi ra, rất vui vẻ: "Ăn sáng đi, toàn là những thức các con thích."
Cố Lăng Kiệt và Bạch Nguyệt im lặng ăn cơm, cả hai đều không nói gì.
Trong phòng ngập tràn âm thanh của Thủ Thủ bi ba bi bô, rất náo nhiệt.
Bạch Nguyệt nhìn về phía Thủ Thủ, không muốn cậu bé sớm như vậy đã mất ba, nghĩ đến bệnh tình của Cố Lăng Kiệt, cô khổ sở trong lòng, ăn không nổi nữa.
Cố Lăng Kiệt cầm tay cô, ôn nhu nhìn cô, trong ánh mắt đều là thâm tình.
Cô không trách anh giấu giếm, cô chỉ là đau lòng cho anh mà thôi.
"Lát nữa em nói với mẹ." Bạch Nguyệt nói.
Cố Lăng Kiệt nheo mắt.
Ăn xong bữa sáng, Tống Tâm Vân bận rộn trong phòng bếp.
Bạch Nguyệt cũng đi theo vào phòng bếp, giúp đỡ Tống Tâm Vân.
"Con cứ để đó, những thứ này để mẹ." Tống Tâm Vân mỉm cười nói.
"Mẹ, hôm nay bọn con muốn rời đi." Bạch Nguyệt nói ra miệng.
Tống Tâm Vân ngừng lại chút: "Vì sao? Trong nhà không tốt sao?"
"Không phải trong nhà không tốt, trong nhà rất tốt, bọn con vẫn muốn trở về, chỉ là, bệnh của Lăng Kiệt bệnh vẫn chưa hoàn toàn khỏi, bọn con vẫn phải tiếp tục điều trị." Bạch Nguyệt nói những lời thật lòng.
Tống Tâm Vân đã hiểu: "Vậy chữa bênh quan trọng hơn, các con trị bênh ở đâu, mẹ có thể đến thăm không?"
"Bọn con ở căn cứ, mẹ nhớ bọn con, có thể nói với Hình Thiên, anh ấy biết bọn con ở đâu?" Bạch Nguyệt nói.
"A a a, vậy Thủ Thủ thì sao? Các con cũng đem theo Thủ Thủ đi sao?" Tống Tâm Vân không nỡ nói.
"Con sẽ thương lượng với Lăng Kiệt, tiểu Diễn bây giờ đang được bố mẹ nuôi chăm sóc, nhưng tiểu Bảo càng cần sự chăm sóc của mẹ, tiểu Bảo làm phiền mẹ rồi." Bạch Nguyệt nói.
"Đều là người một nhà, không có gì phiền toái cả, tiểu Bảo để mẹ chăm sóc cũng được. Phải nhớ thường xuyên gọi điện về nhà, đừng giống như trước đây, hơn một năm không có tin tức gì."
"Vâng, bọn con sẽ thường xuyên gọi điện thoại về." Bạch Nguyệt đồng ý nói.
Tống Tâm Vân biết rõ, chính mình ngăn cản như thế nào cũng không được: "Các con đều là những đứa trẻ ngoan và lý trí, nếu như không phải bất đắc dĩ, cũng sẽ không chọn rời đi, điều mẹ có thể làm chính là ủng hộ hai đứa."
"Con cảm ơn mẹ." Bạch Nguyệt cảm động nói, ôm lấy Tống Tâm Vân: "Con từ nhỏ đã không có tình thương của mẹ, chính là mẹ, khiến con cảm nhận được."
Tống Tâm Vân cũng ôm Bạch Nguyệt: "Nếu như năm đó mẹ không phản đối con và Lăng Kiệt thì tốt rồi."
"Con không trách mẹ, đều là sắp xếp của vận mệnh, bọn con đi rồi, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Lăng Kiệt." Bạch Nguyệt ánh mắt dưng dưng đỏ hồng khóe mắt nói.
"Mẹ chắc chắn tin tưởng con." Tống Tâm Vân vỗ nhẹ lưng Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt đi ra khỏi phòng bếp, điện thoại di động vang lên, cô nhìn theo, là của Cố Lăng Kiệt.
Kinh ngạc, tìm khắp bốn phía, không thấy bóng dáng của Cố Lăng Kiệt.
Cô nhận điện thoại, có dự cảm không hay: "Lăng Kiệt, anh đang ở đâu?"
"Tiểu Nguyệt, anh gửi tin nhắn cho em." Cố Lăng Kiệt nói oa, đã cúp điện thoại.
Bạch Nguyệt lo lắng hỏi Lâm Thư Lam chờ ở bên ngoài: "Cố Lăng Kiệt đâu rồi, anh ấy vừa rồi đi nơi nào?"
Lâm Thư Lam không hiểu ra sao: "Anh ấy đi ra ngoài rồi, hình như ở cùng đi với Trương Tinh Vũ."
Bạch Nguyệt đến cả quần áo cũng không kịp khoác thêm, vội vàng lao ra ngoài cửa, không thấy bóng dáng của Cố Lăng Kiệt.
Cô gọi điện thoại cho Trương Tinh Vũ.
Trương Tinh Vũ không nghe điện thoại.
Bạch Nguyệt sốt ruột giống như là kiến bò trên chảo nóng, muốn gọi điện thoại cho Hình Thiên thì tin nhắn của Cố Lăng Kiệt gửi tới.
Cô lập tức ấn mở.
"Hình Thiên hôm qua gọi điện thoại cho anh, nói chuyện em chuẩn bị làm."
Bạch Nguyệt sốt ruột, gọi điện thoại cho Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt cũng không nghe máy.
Cô không còn cách nào khác đành gửi tin nhắn cho Cố Lăng Kiệt: "Chúng ta đã nói rồi, bất kể xảy ra chuyện gì cũng phải cùng nhau đối mặt."
"Anh không cần người phụ nữ của anh mạo hiểm vì anh, yên tâm ở nhà, chờ anh trở lại." Cố Lăng Kiệt đơn giản nói.
Đầu Bạch Nguyệt như muốn nổ tung: "Cố Lăng Kiệt, anh đừng bỏ em lại được không?"
Đợi một phút, Cố Lăng Kiệt không có trả lời cô.
Cô gọi điện thoại qua, Cố Lăng Kiệt bên kia đã tắt điện thoại.
Bạch Nguyệt tức giận đưa di động ném xuống mặt đất: "Mỗi lần đều như vậy, mỗi lần đều như vậy, dù sao vẫn là khư khư cố chấp, Cố Lăng Kiệt, anh không cần em rồi, không cần em nữa rồi."
Hét xong, cô nhặt điện thoại đã vỡ màn hình lên, gọi điện thoại đi ra ngoài.
Hình Thiên nhận điện thoại.
"Anh rốt cuộc đã nói gì với Cố Lăng Kiệt?" Bạch Nguyệt không bình tĩnh quát.