Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 169: Cô Không Có Bạn Trai Ư?​




CHƯƠNG 169: CÔ KHÔNG CÓ BẠN TRAI Ư?
Cố Lăng Kiệt chỉ dẫn theo hai người đi ăn.
Cục trưởng thân thiện nói: “Cảm ơn mọi người bớt chút thời gian tới đây, tôi giới thiệu với mọi người một chút, đây là anh Lãnh Thu Tôn, trợ lý Lãnh, cô Bạch Nguyệt, Tiểu Vương, Tiểu Lý.”
Cục trưởng giới thiệu người bên phía Bạch Nguyệt xong, lại giới thiệu đám người Cố Lăng Kiệt với mọi người: “Vị này là ngài Cố, ngài Trương và ngài Trình do Quân khu phái tới để điều tra.”
Ngài Cố, ngài Trương, ngài Trình?
Bạch Nguyệt đoán cục trưởng không biết rõ về thân phận thật của Cố Lăng Kiệt.
Lãnh Thu Tôn nhìn Cố Lăng Kiệt nhưng không hề chào hỏi.
Bạch Nguyệt vô cùng chột dạ.
Cô là người phụ nữ của Cố Lăng Kiệt, nhưng chuyện này ít người biết.
Một khi phơi bày ra ánh sáng thì sẽ gặp không ít phiền phức.
Cô hơi lo sợ bị Lãnh Thu Tôn nhìn thấu, nên cũng không chào hỏi.
Cục trưởng nhìn hai bên đều có vẻ không chào hỏi nhau, ngượng ngùng nói: “Ngồi đi, ngồi đi, mọi người đều đói rồi nhỉ, ăn trước đã.”
Một đoàn người ngồi xuống.
Bạch Nguyệt ngồi đối diện với Cố Lăng Kiệt.
Lãnh Thu Tôn ngồi bên cạnh Bạch Nguyệt.
Chân Bạch Nguyệt đột nhiên bị hai chân kẹp chặt lại.
Cô khẽ nhíu mày nhìn Cố Lăng Kiệt.
Từ đầu tới cuối anh không hề nhìn cô, mà lắc lư ly rượu vang trong tay.
Người đàn ông này còn có lúc ấu trĩ như vậy.
Bạch Nguyệt rút chân ra khỏi chân anh.
“Chúng tôi ăn xong rồi tới lâu đài ngủ, có thể giúp chúng tôi chuẩn bị ít chiếu điều hòa không?” Lãnh Thu Tôn nói thẳng vào vấn đề.
“Mọi người muốn ở trong lâu đài ư?” Cục trưởng rất kinh ngạc.
“Chúng tôi tới phá án, không phải tới để du lịch, điều tra càng nhanh càng tốt, tôi còn có việc khác phải làm.” Lãnh Thu Tôn kiên quyết nói.
“Ồ, vậy được, để tôi sắp xếp, có điều tôi phải nhắc nhở một chút, lâu đài kia vào buổi tối sẽ phát ra âm thanh kỳ quái, người bản địa bọn tôi còn không dám tới gần. Thực ra, tòa lâu đài đó trước kia cũng từng xảy ra chuyện.” Cục trưởng nói.
“Xảy ra chuyện gì?” Cố Lăng Kiệt lạnh lùng hỏi.
Cục trưởng giải thích: “Sợ ảnh hưởng xấu nên không đăng chuyện này lên báo, trước kia có mấy học sinh cấp ba ham chơi chạy vào trong đó, cuối cùng chỉ có một người thoát ra, nhưng lại bị điên.”
“Có tìm được mấy đứa trẻ kia không?” Bạch Nguyệt hỏi.
Cục trưởng lắc đầu: “Chúng tôi cho mấy người cảnh sát can đảm vào ban ngày đi điều tra nhưng không có kết quả, đến xác cũng chẳng tìm thấy, cho nên mọi người vào trong đó thì phải cẩn thận một chút.”
Bạch Nguyệt là một người không mê tín, nhưng nghe chuyện này xong cũng cảm thấy sởn gai ốc.
Bởi vì cô biết, trên thế giới này, đáng sợ nhất không phải ma quỷ mà là lòng người.
Cố Lăng Kiệt đá cô một cái nhè nhẹ. Bạch Nguyệt bừng tỉnh, nhìn về phía anh.
“Phụ nữ tốt nhất vẫn không nên ở trong đó nhỉ.” Cố Lăng Kiệt nói.
Bạch Nguyệt biết anh đang quan tâm cô, trong lòng bỗng cảm thấy ấm áp.
“Tôi cũng nghĩ như vậy, dù sao phụ nữ cũng nhát gan, ở khách sạn đợi tin tức là được rồi.” Lãnh Thu Tôn mỉa mai nói
Bạch Nguyệt nhận ra ý cố tình nói dóc cô, luồng hơi ấm ban nãy bỗng chỉ còn lại lạnh lẽo: “Không cần, cùng đi đi, tôi cũng muốn sớm phá xong án.”
Bạch Nguyệt nói xong, bầu không khí lại yên lặng tới kỳ lạ.
Cục trưởng cười khan: “Ăn cơm đi, cá nóc của Bình Diễn chúng tôi rất nổi tiếng, còn cả cá thu, ở nơi khác không có đâu.”
Bạch Nguyệt chưa từng ăn cá nóc, cô gắp một miếng nhỏ bỏ vào miệng.
Cảm giác giống như da heo đầy lông đâm vào lưỡi, cô lập tức nôn ra.
“Cô ăn không quen ư?” Cục trưởng quan tâm hỏi.
“Vâng.” Bạch Nguyệt đáp một tiếng, cũng không phủ nhận.
“Nghe danh của cô Bạch từ lâu, tôi còn tưởng là một bà thím nhiều tuổi cơ, không ngờ lại trẻ trung xinh đẹp như thế này, cô có bạn trai chưa?” Cục trưởng hỏi.
Câu hỏi này, Bạch Nguyệt cảm thấy khá ngượng ngùng.
“Chưa ạ.” Bạch Nguyệt trả lời cho có.
Trong mắt Cố Lăng Kiệt rõ ràng không vui, lại đá cô một cái.
Bạch Nguyệt nhíu mày, bổ sung thêm: “Công viện bận quá, tạm thời chưa có ý định.”
“Ha ha.” Lãnh Thu Tôn cười nhạo một tiếng, khinh bỉ nhìn Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt: “...”
Cô tức giận cười nói: “Ngài Lãnh cũng chưa có bạn gái nhỉ?”
“Sao hả? Cô muốn tiếp cận tôi à? Ngại quá, tôi không thích cô.” Lãnh Thu Tôn kiêu ngạo nói.
Sắc mặt Cố Lăng Kiệt càng khó coi, lúc nhìn Bạch Nguyệt cũng thể hiện vẻ tức giận.
Có điều, cùng chỉ trong nháy mắt, anh che giấu rất tốt.
Bạch Nguyệt cũng chẳng giận.
Đối với loại người như Lãnh Thu Tôn, cô tức giận chính là thua.
Bạch Nguyệt cười nói: “Việc này thì ngài Lãnh yên tâm, tôi không bị mù. Tôi nguyện thích ngài Cố, chứ không thích anh.”
Lãnh Thu Tôn tức giận rồi, anh ta đánh giá Cố Lăng Kiệt, hoàn toàn là dùng ánh mắt thù địch để nhìn anh.
Cố Lăng Kiệt cao hơn anh ta một chút, đẹp trai hơn, điềm đạm hơn, cùng với bí hiểm khó đoán hơn.
Anh ta đột nhiên nhíu mày, hình như anh ta gặp Cố Lăng Kiệt ở đâu rồi.
“Ha ha ha ha.” Giọng cười nhạt nhẽo của cục trưởng vang lên: “Ăn, ăn đi.” Cục trưởng chiêu đãi khá hào phóng.
Bạch Nguyệt đoán cục trưởng cũng chỉ cần ký tên là được. Mỗi đơn vị đều có chi phí tiếp khách.
Cho nên, cục trưởng gọi cho mỗi người một đĩa cua nâu, cua nâu hoàng kim, ở trên phủ lòng đỏ trứng, vẻ khá hấp dẫn.
“Tôi đi rửa tay.” Bạch Nguyệt nói rồi đứng dậy.
“Nghèo, còn làm vẻ.” Lãnh Thu Tôn không vui nói, giống như cố ý chèn ép.
Bạch Nguyệt cũng không rõ mình đắc tội với anh ta từ khi nào.
Bởi vì đều là người có danh tiếng, cũng không tới mức này chứ.
Thôi, sau vụ án này thì có lẽ bọn họ cũng chẳng có cơ hội gặp mặt nữa.
Nhẫn nhịn một thời gian, trời yên biển lặng.
Bạch Nguyệt đi vào nhà vệ sinh rửa tay xong rồi đi ra.
Cố Lăng Kiệt đứng hút thuốc ở bên tường.
Bạch Nguyệt muốn giả vờ như không quen biết đi qua anh nhưng Cố Lăng Kiệt lại nắm chặt lấy cổ tay cô.
Bạch Nguyệt kinh sợ, cô lại bị anh kéo vào trong nhà vệ sinh nam.
Trái tim Bạch Nguyệt đập nhanh hơn nhiều, cô hạ giọng nói: “Cố Lăng Kiệt, ở đây sẽ bị người nhìn thấy đấy.”
“Cô không có bạn trai ư?” Cố Lăng Kiệt chất vấn.
Bạch Nguyệt cảm thấy giọng nói anh không vui cho lắm: "Tôi có hay không mà anh không biết ư?”
Cố Lăng Kiệt nhìn cô: “Sau này, dù là ai hỏi cô thì cô cũng phải nói là có rồi, biết chưa?”
Giọng nói của anh giống hệt như giọng ra lệnh.
Bạch Nguyệt lười tranh luận với anh chuyện này: “Biết rồi, tôi phải đi về, đi lâu bọn họ sẽ nghi ngờ.”
Cố Lăng Kiệt cúi đầu, hôn mạnh lên đôi môi cô.
Hơi thở quá mạnh mẽ, mang theo mùi thuốc lá, nguy hiểm của đàn ông trưởng thành.
Bạch Nguyệt quá căng thẳng, trên mũi toát hết mồ hôi.
Cô chống tay vào lồng ngực của Cố Lăng Kiệt, hy vọng anh biết điểm dừng.
Truyện được Mê Tình truyện mua bản quyền đăng trên App Mê Tình truyện!
Cố Lăng Kiệt vốn chỉ muốn hôn một cái rồi thôi, nhưng chạm vào đôi môi mềm mại của cô xong, lại không thể dừng lại nữa.
Tiếng tay nắm cửa vang lên.
Bạch Nguyệt sợ hãi, tim sắp nhảy lên cổ họng rồi.
Một nam một nữ ở trong nhà vệ sinh nam, cảnh tượng này vốn có thể viết ra rất nhiều kịch bản tình cảm mãnh liệt...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK