Chương 794: Cuộc Sống Vui Vẻ
CHƯƠNG 794: CUỘC SỐNG VUI VẺ
Nói xong, anh lập tức cúp điện thoại.
Ngực Bạch Nguyệt hơi nặng.
Cô nhớ vừa nãy khi nhìn thấy Cố Lăng Kiệt, hình như bị một số người truy sát, chẳng lẽ lần này anh đi là có quan hệ với những người này sao?
Trên người Cố Lăng Kiệt có rất nhiều bí ẩn.
Cô không hiểu rõ, cũng sợ đi tìm hiểu.
Kinh nghiệm nhiều năm học tâm lý học cho cô biết, càng quan tâm một sự kiện, một người, càng muốn ép mình không nghĩ, không truy đến cùng.
Càng lo lắng, càng sợ hãi, càng toàn tâm toàn ý với một người, thì bản thân càng không thể làm việc, không giúp đượ gì mà còn trở thành gánh nặng với anh.
Cô đứng dậy, quét dọn nhà cửa xong mà Cố Lăng Kiệt vẫn chưa trở về.
Con người thật rất kỳ lạ.
Cô nói với Elly, nếu cô tìm thấy một người, người này có thể khiến cô nóng ruột nóng gan, khiến cô không bỏ xuống được, như vậy, cô đã tìm đúng người rồi.
Nhưng khi thật gặp được một người như vậy, trong lòng sẽ rất khó bình tĩnh.
Khi cảm thấy vô cùng lo lắng, ngẫm lại còn không bằng tự mình vượt qua, ít nhất, không cảm thấy khổ sở, trong lòng cũng không cảm thấy hậm hực, đau đớn mơ hồ.
Ông trời đối xử với ai cũng công bằng.
Khi không muốn yêu, không có tình yêu, càng có thể nhìn thấy thế giới đa dạng.
Khi có tình yêu, nhìn thấy, nghĩ tới chỉ có cô ấy.
Cô sợ sẽ khó chịu gọi điện thoại cho anh nên tắt di động đi.
Để điện thoại ở trong nhà, cầm dù đi ra ngoài.
Cô đi tản bộ trong công viên, đi đến bên hồ, mua một túi thức ăn cho cá, cho cá ăn.
Thoáng chốc đã có nhiều cá vàng tới.
Bọn chúng tranh giành đồ ăn.
Cá càng ngày càng nhiều.
Bạch Nguyệt mỉm cười, vui vẻ.
"Bạch thí chủ." Có người gọi.
Bạch Nguyệt kinh ngạc quay đầu, là một người mặc áo nhà sư, làn da rất trắng, đang mỉm cười rất chân thành, làn da rất trắng, dáng dấp đẹp đẽ, mặt mũi hiền lành, khiến cô cảm thấy rất thoải mái.
Anh ta gọi cô là Bạch thí chủ, chắc là người quen của cô.
Đáng tiếc, cô thật đã quên đi rất nhiều thứ.
"Xin chào." Bạch Nguyệt mỉm cười nói.
Pháp sư Cổ Pháp cười rạng rỡ: "Xem ra, thí chủ đã nghĩ thông suốt rồi, không còn chấp niệm nữa."
Trong lòng Bạch Nguyệt mơ hồ đau: "Không phải tôi nghĩ thông suốt, mà đã quên đi rất nhiều việc khiến tôi nghĩ không thông."
Đại sư Cổ Pháp rất bình tĩnh: "Thí chủ hối hận sao?"
Bạch Nguyệt lắc đầu: "Tôi nghĩ, khi đó chắc là thời kì tôi bất lực tiếp nhận, tôi đã quên đi tất cả, nên bây giờ tôi bình tĩnh, tâm trạng của tôi thay đổi theo hoàn cảnh. Con thỏ bình thường dịu dàng ngoan ngoãn dưới hoàn cảnh bị áp bách, cũng sẽ lộ ra dáng vẻ hung ác cắn người. Giai đoạn đó chắc là tâm tính của tôi sụp đổ, nên tôi không hối hận lựa chọn lúc đó, chẳng qua là một quá trình."
"Thí chủ đã Niết Bàn rồi." Đại sư Cổ Pháp vui vẻ nói: "Thí chủ là người tuệ căn cuối cùng tôi đã gặp."
"Ngài không cần đưa tôi vào cõi Phật, coi như nhập môn, cũng đã vào am ni cô." Bạch Nguyệt nói đùa.
"Cõi Phật chỉ là một hình thức, Phật ở trong lòng, chỗ nào cũng có thể tu Phật, Bạch thí chủ vui vẻ là được rồi."
"Ngài vẫn luôn ở nước Mỹ sao?" Bạch Nguyệt tò mò hỏi.
"Hai ngày này tôi tới nghiên cứu học thuật, nên sẽ ở đây hai ngày."
"Ngài ăn cơm chưa. Tôi mời ngài ăn cơm tối." Bạch Nguyệt mời.
"Không cần, bần tăng chỉ ăn chay, họ có sắp xếp."
"Tôi chỉ muốn ôn chuyện với ngài, tiếp tục thỉnh giáo đại sư."
Đại sư Cổ Pháp cười: "Vậy thì đi thôi."
"Tôi biết có người nước A mở hàng ăn, nhưng hơi xa, rau là họ tự trồng, rau quả rất tươi, không biết buổi tối ngài có bận không."
"Hôm nay có thể nghỉ ngơi."
"Đại sư Cổ Pháp, hãy ở trên đường cái chờ tôi năm phút, tôi trở về lái xe."
"Chúng ta cùng đi đi, hôm nay tôi đi tản bộ cả ngày cũng chính là muốn thả lỏng tay chân." Đại sư Cổ Pháp bước đi.
"Đại sư, rất nhiều người bị tình yêu vây khốn tìm đến để ngài chỉ ra sai lầm sao?" Bạch Nguyệt tò mò hỏi.
"Xem ra, thí chủ thật quên đi rất nhiều chuyện, tôi xem cho người ta là tùy duyên, một ngày chỉ xem hai người, nhiều hơn không xem." Đại sư Cổ Pháp giải thích.
"Vậy trong những người ngài xem, có ai bị tình yêu vây khốn không?" Bạch Nguyệt đổi cách hỏi.
"Có, thí chủ, Thí chủ là người bị tình yêu làm cho khốn đốn nhất mà tôi đã gặp, vì tình, tay thí chủ có thể đầy máu tươi, cũng may, sau tất cả đều là vì danh, cho nên, trời cao có đức hiếu sinh, cho thí chủ Niết Bàn trùng sinh."
"Máu tươi đầy tay?" Bạch Nguyệt kinh ngạc, trong mắt tràn ngập sương mù, nhưng cô vẫn mỉm cười: "Tôi quên hết rồi."
"Cái chết của Thịnh Đông Quang, Tả Đoàn Niên đều do thí chủ một tay bày kế, Hình Thiên lên nắm quyền, cũng không thể bỏ qua công lao của thí chủ, những điều này, thí chủ đều quên sao?"
"Ừ, đều quên rồi."
"Trách không được, trong mắt thí chủ đã không còn oán hận, sát khí, hận thù, rất bình thản, nhưng thí chủ vẫn khốn đốn vì tình sao?" Đại sư Cổ Pháp dịu dàng hỏi.
Âm thanh của anh ta thật rất êm tai, giống như tiếng Phật, khiến cả người đều nhẹ nhõm.
"Tình cảm là thứ rất tuyệt vời, nhưng đều có một giới hạn.
Người càng yêu, càng dây dưa, càng quan tâm, càng cưỡng cầu, càng đẩy đối phương ra xa.
Cách giải quyết chính xác là làm việc của bản thân, đặt trọng tâm lên chính bản thân mình, dù quan tâm cũng phải kiềm chế, dửng dưng.
Như vậy người khác ở chung với mình sẽ dễ chịu, vĩnh viễn sẽ không đi, cho dù đi, cũng không sao, vì đã quen cuộc sống không có hắn." Bạch Nguyệt rất bình tĩnh nói.
"Thí chủ làm rất tốt, thí chủ làm chuyện gì cũng rất tốt." Đại sư Cổ Pháp rất vui mừng nói.
Bạch Nguyệt về nhà lấy xe, Cố Lăng Kiệt vẫn chưa trở về.
Trong lòng cô hơi mất mát, nhưng dù mất mát cũng vô dụng, không thể thay đổi hiện trạng thì phải thích ứng hiện trạng.
Bạch Nguyệt lái xe hơn một giờ, xe dừng lại ở một trang trại.
Đại sư Cổ Pháp đi theo Bạch Nguyệt vào ăn cơm.
Bà chủ nhìn thấy Bạch Nguyệt rất vui vẻ: "Bác sĩ Bạch."
"Tôi và bạn tới ăn cơm, hãy làm năm món chay, chị xem đó mà làm." Bạch Nguyệt giao cho bà chủ.
"Được rồi, bây giờ tôi đi hái đồ ăn, hai người ngồi trước, uống chén trà hoa quả tôi làm năm nay." Nói xong, bà chủ pha trà hoa quả cho họ.
"Bây giờ thí chủ vẫn muốn đoán mệnh sao?" Đại sư Cổ Pháp hỏi.
Bạch Nguyệt lắc đầu: "Không muốn nữa, cưỡng cầu không được thì cứ thuận theo tự nhiên thôi, trong lòng bình thản, cuộc sống vui vẻ."
Đại sư Cổ Pháp mỉm cười: "Quả nhiên thí chủ đã Niết Bàn, lĩnh ngộ sâu hơn tôi."
"Lát đi thì mang theo mấy quả dưa hấu, dưa hấu của họ rất ngọt, nhưng lúc này, đều là dưa nhỏ, tháng sau dưa mới to." Bạch Nguyệt giải thích, ánh mắt liếc thấy một cái bóng quen thuộc.
Cố Lăng Kiệt đứng ở cửa, ánh mắt sáng rực nhìn cô...