Chương 1291: Hiện Tại Em Đã Chính Thức Là Của Anh
CHƯƠNG 1291: HIỆN TẠI EM ĐÃ CHÍNH THỨC LÀ CỦA ANH
"Nếu bà không hiểu thái độ của tôi qua lời nói thì tôi sẽ giải thích rõ ràng cho bà nghe, bà nhằm vào người khác tôi mặc kệ bởi vì chuyện đó chẳng liên quan gì tới tôi, tuy nhiên nếu bà nhằm vào Mục Uyển thì chẳng khác nào châm ngòi nổ, hiện tại tôi chỉ cảnh cáo bằng lời nói chứ chưa động thủ xem như đã nương tay với bà rồi, vậy mà bà vẫn liên tục cản trở chúng tôi ở bên nhau. Rốt cuộc bà muốn gì? Bà cho rằng cứ ba hoa như vậy thì tôi không thấy được sự nham hiểm và độc địa của bà sao? Bà cho rằng tất cả mọi người đều là kẻ ngu chắc, ở đây không có ai ngu cả!” Hạng Thịnh Duật to tiếng, nheo mắt lại, chỉ riêng ánh mắt của anh cũng đủ để uy hiếp người ta.
Hạng Tuyết Vy kiêng dè nhìn Hạng Thịnh Duật, bởi lẽ bà cũng phần nào biết được thủ đoạn của anh.
"Thôi bỏ đi, tôi có nói thì cậu cũng chẳng hiểu, chỉ là lòng tốt giản đơn nhưng cậu lại cho là lòng lang dạ thú. Các người ăn cơm tiếp đi, tôi đi đây, sau này đừng hối hận là được.” Hạng Tuyết Vy nói xong liền bỏ đi, nhưng mới đi được hai bước lại như nhớ tới chuyện gì đó nên quay lại nhìn Mục Uyển, dặn dò: "Hãy sống cho tốt, đừng xốc nổi như trước kia nữa."
Mục Uyển cười khẩy.
Cô xốc nổi khi nào chứ?
Những lời này của Hạng Tuyết Vy là cố ý nói ra cho ai nghe chứ! Còn bày đặt ra vẻ mình là trưởng bối.
Ha ha.
Mục Uyển chẳng buồn đáp lại và cũng chẳng muốn nhìn thấy bà ta nữa nên ngó lơ.
Hạng Tuyết Vy càng tức giận hơn: “Mày ngay cả cha mẹ mình còn không hiếu thuận thì làm sao hiếu thuận với cha mẹ người khác?"
"Cô ấy không cần phải hiếu thuận, cô ấy chỉ cần để tôi nuông chiều là được." Hạng Thịnh Duật thay Mục Uyển trả lời, nhếch mép cười hàm ý châm chọc.
Hạng Tuyết Vy tức giận thở phì phò, bỏ ra ngoài.
Ân Minh Lan cau mày hỏi Mục Uyển: "Con bé này, rốt cuộc có mang thai hay không, bây giờ còn khong chịu nói thật?"
"Mẹ, vừa rồi chẳng phải ba đã nói rồi sao? Mang thai rồi cũng có thể bị sinh non, chưa mang thai thì cũng có thể mang thai mà, đừng để ý đến những chuyện nhỏ nhặt này nữa được không?" Hạng Thịnh Duật nói.
"Để nó nói." Ân Minh Lan có vẻ tức giận, bà chấp nhận Mục Uyển, hoàn toàn là vì bà nghĩ cô thật sự đang có thai, chuyện này đối và bà mà nói, có liên quan đến vấn đề nhân phẩm của Mục Uyển.
"Cô ấy có mang thai hay không, con là người hiểu rõ nhất, mẹ cứ hỏi con là được, hà cớ gì cứ phải bắt cô ấy nói." Hạng Thịnh Duật lại xen vào.
"Con muốn chọc giận mẹ phải không?" Ân Minh Lan quay sang gắt với Hạng Thịnh Duật rồi trừng Mục Uyển: “Cô muốn trốn sau lưng con trai tôi, cố ý nhìn nó cãi nhau với ba mẹ phải không?"
"Con không mang thai." Mục Uyển nói rằng.
Ân Minh Lan suýt chút nữa thì tăng huyết áp: “Cô còn chút mặt mũi nào không hả, chỉ vì muốn bước chân vào nhà chúng tôi mà phải viện cớ mang thai sao?"
"Mẹ ít giảng đạo lý lại cho còn nhờ, con là người cố ý dùng lý do này vì muốn Mục Uyển gả cho con. Lúc con nói cô ấy mang thai, cô ấy không hề biết trước. Lúc đó tuy không vạch trần con nhưng lúc trở về cô ấy đã nói với con rằng làm vậy không hay." Hạng Thịnh Duật nói.
"Con không phải nói đỡ cho nó nữa, con bị nó bỏ bùa mê thuốc lú rồi nên mới chống lưng cho nó." Ân Minh Lan nói.
Sắc mặt Hạng Thịnh Duật cứng đơ, anh không còn vẻ cà lơ phất phơ nữa: “Mẹ cho rằng con trai của mẹ là cái loại không có lý trí, dễ dàng bị phụ nữ xoay mòng mòng thế à?"
"Chẳng phải bây giờ con đang như vậy sao?" Ân Minh Lan tức giận hét lên rồi lườm Mục Uyển.
"Nếu người con gái này có thể gạt con thì con cũng tình nguyện để cô ấy gạt. Mẹ đừng nghe Hạng Tuyết Vy gây xích mích ly gián, mục đích của bà ta khi đến đây là vậy đấy, bà ta không muốn chúng ta được hạnh phúc." Hạng Thịnh Duật nói.
"Bà ta là mẹ của Mục Uyển, có người mẹ nào lại không hy vọng con gái của mình hạnh phúc, nếu ngay cả mẹ ruột của mình cũng không muốn con gái của mình hạnh phúc thì đứa con gái đó có lẽ không ra gì.” Ân Minh Lan khẳng định.
"Bởi vì Hạng Tuyết Vy không phải là mẹ ruột của Mục Uyển, hơn nữa bà ta chính là hung thủ đã hại chết mẹ ruột của Mục Uyển nên đương nhiền bà ta sợ cuộc sống của Mục Uyển khá giả hơn, và một ngày nào đó Mục Uyển biết được sự thật thì sẽ trả thù bà ta." Hạng Thịnh Duật nói rõ lý do.
Ân Minh Lan giật mình hoảng hốt: “Mục Uyển không phải con gái ruột của Hạng Tuyết Vy, làm sao có chuyện đó được? Ông của con có biết chuyện này không?"
Ân Minh Lan nhìn sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Mục Uyển rồi quan sát cô từ trên xuống dưới.
Nghe Hạng Thịnh Duật nói xong bà cũng nhận ra Mục Uyển quả thực không giống Hạng Tuyết Vy một chút nào cả: “Mẹ của con bé bị Hạng Tuyết Vy giết sao? Tin tức này của con có chính xác không? Đừng nói lung tung."
"Con đã xác thực rồi và cũng đã làm giám định cho hai người họ." Hạng Thịnh Duật nói.
“Nói vậy thì nó không phải là người nhà họ Hạng vậy nó là thứ không rõ nguồn gốc từ đâu tới." Ân Minh Lan lại càng mất bình tĩnh.
Quan niệm về dòng tộc trong bà rất mạnh.
"Mặc kệ cô ấy là thứ không rõ lai lịch từ đâu tới, dù gì bây giờ cô ấy cũng là phu nhân An Ninh. Hiện tại nước ta chỉ có hai người được phong hàm phu nhân, một là phu nhân Lan Ninh, người còn lại là Mục Uyển, phu nhân An Ninh. Không chỉ vậy, chẳng bao lâu nữa, Mục Uyển còn có thể ngồi vào cái ghế Bộ trưởng ngoại giao, đồng thời trở thành người đứng đầu nội các, với thân phận đó, bà ta còn lâu mới sánh kịp.” Hạng Thịnh Duật khẳng định, ánh mắt sắc như mắt chim ưng, nhìn chằm chằm Ân Minh Lan.
Ánh mắt đó có kiên định, tự tin, còn có sự quyết tuyệt: nếu không phải là cô ấy thì không cưới, thậm chí còn mang hàm ý cảnh cáo.
Ân Minh Lan cũng hơi xìu đi.
Hạng Minh Khải tiếp lời: "Về chuyện kết hôn giữa con và Mục Uyển, ba và mẹ con đều đồng ý. Có thể trước đây, Mục Uyển không phải là người nhà họ Hạng, nhưng sau khi gả cho con thì chính thức là người nhà họ Hạng rồi. Nhà họ Hạng và cả nhà họ Ân sẽ là chỗ dựa vững chắc cho con bé.”
Ân Minh Lan nghe hiểu được ý tứ của Hạng Minh Khải, tất cả giận dữ, khó chịu trong lòng chớp mắt như tan thành mây khói.
Hạng Minh Khải luôn là người làm chủ mọi quyết định.
"Có điều, Mục Uyển này, con định đối phó với Hạng Tuyết Vy thế nào?" Hạng Minh Khải hỏi thẳng Mục Uyển.
Mục Uyển biết đây không chỉ là một câu hỏi đơn giản mà còn là một cái bẫy.
"Ba, trước đây con từng nghe kể câu chuyện về một cô bé đến nhà người ta ăn xin. Cậu chủ nhỏ của nhà đó không những không cho cô bé ấy ăn mà còn đập bể cái chén của cô bé, khiến cô không còn chén để xin ăn mà phải dùng tay. Nhưng người nhà đó vẫn không cho cô ăn mà còn giẫm lên tay cô. Cô bé phải rời đi với bàn tay bị thương và từ đó về sau không dám tới nhà đó ăn xin nữa, bởi vì cô bé có thể đi nơi khác để ăn xin. Một ngày nọ, khi đang ăn xin ở một nơi khác thì cô bị cậu chủ nhỏ của ngôi nhà lần trước bắt gặp. Cậu chủ nhỏ liền bắt cô bé về, dùng roi da đánh cô. Cô phản kháng lại thì bị cậu chủ nhỏ lấy dao chặt đứt một tay. Cô bé cho rằng cậu chủ nhỏ sẽ buông tha mình, và cô sẽ không sao vì cô vẫn còn một tay, có thể tự nuôi sống chính mình. Nhưng cậu chủ nhỏ đó không thả cô đi mà còn muốn bóp chết cô, nên cô đã cầm dao lên đâm chết cậu chủ nhỏ đó. Đây chính là câu trả lời của con.” Mục Uyển khéo léo trả lời bằng câu chuyện đầy hàm ý.
Hạng Minh Khải mặc dù không thông minh như Hạng Vũ Thái nhưng ông vẫn hiểu được ngụ ý của câu chuyện này.
Chỉ cần Hạng Tuyết Vy không làm gì quá đáng, không can thiệp vào cuộc sống của cô thì cô cũng sẽ không đối phó với bà ta.
Nhưng nếu Hạng Tuyết Vy muốn cô chết thì cái mạng của Hạng Tuyết Vy, cô phải lấy.
Nói rất hay, cũng rất đạo lý, hơn thế nữa, Mục Uyển cũng thể hiện được chí khí, lòng vị tha và thái độ của cô…