Chương 258: Tìm Đường Sống Trong Cõi Chết
CHƯƠNG 258: TÌM ĐƯỜNG SỐNG TRONG CÕI CHẾT
Bạch Nguyệt nhìn chằm chằm Cố Lăng Kiệt, hất cằm, ánh mắt lạnh nhạt mà trấn tĩnh.
Loại lạnh nhạt đó, giống như đang nói chuyện của người khác vậy.
“Tô Khánh Nam là nguồn cơn nỗi đau khổ của Bạch Nguyệt, sao có thể yêu chứ. Cũng như vậy, anh cũng là nguồn cơn nỗi đau khổ của cô ấy, vì thế, sau này không cần gặp lại.” Bạch Nguyệt lạnh giọng nói.
Cố Lăng Kiệt híp mắt lại, đánh giá Bạch Nguyệt bây giờ: “Có phải cô đã giao dịch gì đó với Tô Khánh Nam không?”
“Không phải anh rất thông minh sao? Tự mình điều tra đi, chỉ là, tôi khuyên anh, chỉ đến đây thôi, tiếp tục điều tra, đối với anh, không có gì tốt, chỉ có đau khổ mà thôi.” Bạch Nguyệt nhếch khóe miệng, lạnh lùng cực kì.
Cố Lăng Kiệt đứng đó không nói gì, không khí bỗng chốc đông kết lại.
Trình Cẩm Vinh thông họng, nói với Cố Lăng Kiệt: “Cái đó, tôi tiễn anh.”
“Đừng quên trả lại túi cho tôi.” Bạch Nguyệt nhắc nhở.
Cố Lăng Kiệt nhìn cô, ra ngoài.
Trình Cẩm Vinh đi theo phía sau: “Cái đó, tôi có thể nói với anh vài câu không?”Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
Cố Lăng Kiệt quay đầu nhìn Trình Cẩm Vinh, trầm mặc, chờ anh nói chuyện.
“Có một tình tiết, tôi muốn nói với anh một chút.
Lúc trước anh vừa đi, Bạch Nguyệt nói với tôi, cô ấy yêu anh, rất yêu, rất yêu.
Sau đó trạng thái tinh thần cô ấy rất không tốt. Sau khi vào phòng, tôi nghe thấy tiếng cô ấy đập đồ, khóc lóc, sau đó trở thành âm thanh nỉ non vô lực.
Tôi lo cho cô ấy, gõ cửa, cô ấy mở cửa, liền giống như trở thành một người khác.
Tôi nghi ngờ, cô ấy bị đa nhân cách.” Trình Cẩm Vinh nói ra suy nghĩ của mình.
Cố Lăng Kiệt nhớ tới trước kia Bạch Nguyệt luôn dùng thuốc.
Tinh thần cô ấy quả thực có vấn đề.
Anh nhớ có một lần, lúc cô ấy cho rằng anh và Chu Hân Ly ở bên nhau, cũng đập đồ.
Lời hôm nay Bạch Nguyệt nói với anh, quả thực rất kì lạ.
Cô ấy gọi Bạch Nguyệt là Bạch Nguyệt, là cô ấy, dường như không phải là Bạch Nguyệt vậy.
Hơn nữa, lời cô ấy nói ra, chứng minh suy đoán của anh, Bạch Nguyệt thật sự đã giao dịch với Tô Khánh Nam.
Nội dung giao dịch này là cô ấy về bên Tô Khánh Nam sao?
Yết hầu Cố Lăng Kiệt khẽ động, ánh mắt lộ ra vẻ thương tiếc Bạch Nguyệt.
“Tôi hỏi anh, miếng đất anh muốn mua, là vì bên dưới có bảo tàng sao?” Cố Lăng Kiệt trực tiếp hỏi.
Trình Cẩm Vinh ngây người.
Anh vừa nghe lời Bạch Nguyệt và Cố Lăng Kiệt nói vừa rồi, nói đến chính là bảo tàng, anh cảm thấy hai chuyện này có liên quan, đến nay, miếng đất đó đã bị quân đội trưng dụng rồi, anh cũng không còn gì để che giấu nữa.
“Đúng vậy, bố bạn gái cũ của tôi là một nhà địa chất học, ông ấy nói với tôi, bên dưới miếng đất đó có bảo tàng, bảo tôi mua lại.” Trình Cẩm Vinh giải thích.
“Vậy giờ bố bạn gái của anh đang ở đâu?” Cố Lăng Kiệt truy hỏi.
“Tuần trước, bạn gái cũ của tôi bị giết, vì tôi có một phần lỗi, bác trai rời đi, giờ tôi cũng không biết họ đi đâu rồi.” Trình Cẩm Vinh ảm đạm nói, đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Đúng rồi, quyển nhật ký Bạch Nguyệt đưa cho anh có thể cho tôi xem không?”
Cố Lăng Kiệt đưa nhật ký cho Trình Cẩm Vinh.
Trình Cẩm Vinh lật vài trang: “Quả thật là nhật ký của bác trai, lẽ nào bác trai vì cảm ơn Bạch Nguyệt phá án, mới đưa cho cô ấy?”
“Anh còn nhớ Bạch Nguyệt phá án lúc nào không?” Cố Lăng Kiệt hỏi, dường như sự thật sắp được phơi bày rồi.
“Vài ngày trước, trước ngày cô ấy đến thành phố Kim Nguyên, bạn gái tôi bị giết, ngày hôm sau đã phá án rồi.
Ngày hôm sau, tôi đến đón cô ấy, cảm xúc của cô ấy không quá tốt, cứ muốn đi xem miếng đất kia, sau đó khẳng định miếng đất bị trưng thu rồi, cô ấy cứ nhìn ra ngoài cửa sổ mà khóc.
Tôi hỏi cô ấy có chuyện gì cũng không nói, chỉ nói đến cục cảnh sát, còn vứt điện thoại đi, thay máy và sim mới.” Trình Cẩm Vinh nói.
Anh hiểu rồi.
Sáng sớm ngày Bạch Nguyệt rời thành phố A đến thành phố Kim Nguyên, anh bị đội thanh tra kỷ luật đặc biệt đưa đi.
Có lẽ ngày thứ hai, Tô Khánh Nam đã uy hiếp Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt phá án xong, có được địa chỉ chính xác của bảo tàng.
Ngày cô phá án xong đã vội vàng quay lại, sáng sớm đã gặp anh, nói chuyện ly hôn.
Ngay hôm say, anh liền được thả ra.
Lúc đầu Bạch Nguyệt nói với anh đều là thăm dò, anh có thể ra ngoài hay không.
Lúc cô ấy khẳng định anh không thể thoát ra, nhất định rất tuyệt vọng, mới quyết định giao dịch với Tô Khánh Nam.
Nếu anh đoán không nhầm, giao dịch của Bạch Nguyệt là ly hôn với anh, khiến anh và Chu Hân Ly kết hôn.
Cố Lăng Kiệt nghĩ lại, muốn tìm Bạch Nguyệt nói rõ.
Anh sẽ không cưới Chu Hân Ly, cho dù ký giấy tờ, cũng sẽ không đi đăng kí kết hôn.
Trình Cẩm Vinh ngăn trước mặt Cố Lăng Kiệt, khuyên: “Giờ cô ấy đã không phải Bạch Nguyệt rồi, tôi khuyên anh đi tìm hiểu tình hình một chút, càng ép cô ấy, cô ấy sẽ càng phản kháng dữ dội hơn.
Tôi biết một nhà tâm lý học rất giỏi, gần đây mới từ Mỹ sang để tham gia hội thảo, anh có muốn làm quen chút không?”
Cố Lăng Kiệt dừng bước, ánh mắt trầm lại, nhìn Trình Cẩm Vinh: “Đưa số điện thoại của chuyên gia ấy cho tôi trước.”
“Tôi không có, nhưng tôi có thể hỏi bạn, số của anh là gì, sau khi lấy được số tôi gửi cho anh. Ngoài ra, giờ Bạch Nguyệt ở chỗ tôi, nếu có chuyện, tôi còn có thể gọi cho anh.” Trình Cẩm Vinh nhiệt tình nói.
“Cảm ơn.” Cố Lăng Kiệt chân thành nói.
Trình Cẩm Vinh cười: “Trước kia tôi không trân trọng, mới tạo thành cái chết của bạn gái mình. Tôi cảm thấy hai người yêu nhau, hy vọng hai người có thể bên nhau.”
“Cảm ơn.”
*
Cố Lăng Kiệt ở lại một khách sạn gần đó, dùng chứng minh thư giả để đặt phòng.
10 giờ tối, anh lấy được phương thức liên lạc với Từ Trường An (Mike), liền gọi cho anh ta.
“Xin chào, tôi muốn tư vấn một chút vấn đề về bệnh nhân đa nhân cách, không biết giờ anh có tiện không?” Cố Lăng Kiệt mở lời.
“Nếu muốn tư vấn, ở đây tôi phải hẹn trước, xin lỗi.” Từ Trường An lễ độ từ chối.
“Tôi chỉ cần tư vấn qua điện thoại là được, chi phí sẽ gấp đôi anh khám bình thường, anh đưa số tài khoản cho tôi, tôi chuyển phí 1 tiếng cho anh trước.”
Từ Trường An ngừng một chút: “Vậy anh tư vấn trước, chi phí thu sau.”
“Bạn tôi bị đa nhân cách, tôi muốn hiểu rõ về bệnh này, nguyên nhân, và cách trị liệu.”
“Tạo thành đa nhân cách có rất nhiều nguyên nhân, nhiều người do tự bế, dễ tức giận, u uất, nóng nảy, đồng thời trong cuộc sống rất bi quan, nhát gan.
Họ hâm mộ người khác, mong muốn trở thành người như vậy, trong hoàn cảnh đặc biệt hoặc có yếu tố đặc biệt, tính cách sẽ thay đổi, giống như một người khác vậy.
Loại bệnh này khác với giả vờ, bản thân không nhớ sau khi phát bệnh đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhân cách kia lại nhớ rõ tất cả.” Từ Trường An giải thích.
“Vậy nhân cách chính lúc nào quay lại?” Cố Lăng Kiệt trầm giọng hỏi.
“Cái này không nhất định. Tôi có một đàn em, vì mẹ cô ấy bị bệnh thần kinh, cô ấy cũng rất có thiên phú về tâm lý học, là người nhanh nhạy nhất mà tôi từng gặp. Cô ấy từng có một báo cáo chấn động giới tâm lý học...”