Chương 1033: Kinh Nghiệm Của Anh Tôi Không Thể Sánh Kịp
CHƯƠNG 1033: KINH NGHIỆM CỦA ANH TÔI KHÔNG THỂ SÁNH KỊP
Hạng Uyển biết, anh ta nói đúng, nhất thời, trong đầu hỗn loạn.
Cô quả thực không quen Mặc Uyên, nhưng tim của Mặc Uyên là của anh Húc Dương, hơn nữa, cũng bởi vì cô Mặc Uyên mới gặp phải chuyện.
Cô không thể ngồi yên không quan tâm đến.
Hơn nữa, món nợ với Húc Dương, cô cũng muốn báo đáp.
Anh có cách gì có thể giúp anh ta không ? Hạng Uyển hỏi.
Hạng Thịnh Duật nhìn chằm chằm Hạng Uyển, em cảm thấy sẽ có cách gì?
Nếu như nhà họ Hoa nhằm vào nhà họ Hạng, Hạng gia chỉ cần chứng minh không phải mình là được rồi, dù sao, người của đối phương chỉ có một cây súng lục, cũng không có bằng chứng. Hạng Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật khẽ cười, xác định nói: Chỉ cần súng lục đã là chứng cớ đầy đủ, nhân chứng, vật chứng đều ở đây, mấu chốt hơn là Hoa Cẩm Vinh cũng hy vọng là người của họ Hạng gây nên.
Cho nên, Mặc Uyên nhất định sẽ xảy ra chuyện, đúng không? Hạng Uyển hiểu ra, ánh mắt cũng trầm xuống.
Anh ta chỉ có thể là vật hy sinh.
Hạng Uyển cảm thấy trong lòng rất bực bội, có một loại cảm giác hít thở không thông. Còn có một cách, đó là tìm ra hung thủ thật sự, đúng không?
Hạng Thịnh Duật gật đầu, trước mắt, không hề tra được nhân viên khả nghi, còn có một cách.
Cách gì? Hạng Uyển hỏi.
Bây giờ anh ta chạy vẫn còn kịp. Hạng Thịnh Duật âm thầm nói.
Không thể nào, loại chuyện này, anh ta có thể thoát, nhưng cha mẹ anh ta thì sao? Dĩ nhiên sẽ có trách nhiệm liên quan, hơn nữa, Mặc gia thật ra cũng một mực ủng hộ Hạng gia, nếu như không có Mặc gia, Hạng gia chúng ta cũng mất đi một cánh tay đắc lực.
Cho nên lần này Hoa gia rất thông minh. Hạng Thịnh Duật lạnh lùng nói.
Hạng Uyển không nói gì, lẳng lặng suy tính.
Bầu không khí dường như ngưng lại. không ai nói lời nào.
Hạng Uyển cúi thấp đầu xuống, ôm lấy đầu, nhắm hai mắt lại, cảnh tượng lần đầu gặp Mặc Uyên giống như dòng nước lần lượt hiện lên trong đầu.
Lúc đó Mặc Uyên tao nhã lịch sự, cả người tràn đầy vẻ lương thiện ấm áp, rất giống với anh Húc Dương của cô!
Không được, tôi sẽ gọi điện cho anh ta, tôi muốn hỏi xem anh ta làm như vậy, là chủ ý của anh ta hay là có người ra lệnh, nếu như có thể tìm ra kẻ đứng sau, có lẽ còn có một cơ hội xoay chuyển.
Cũng là một cách, nhưng tôi khuyên em, tốt nhất không nên quá thân thiết với anh ta. Nếu không, em cũng sẽ dính líu vào. Hạng Thịnh Duật khuyên bảo.
Nếu như tôi sợ chết, cũng sẽ không trở về nước đâu. Hạng Uyển nói xong liền đứng dậy, đi ra ngoài gọi điện thoại.
Mặc Uyên bên kia nghe điện thoại, giọng nói dịu dàng từ bên trong điện thoại di động truyền tới, tôi không nghĩ em lại có thể nhanh chóng gọi điện cho tôi như vậy.
Mặc Uyên, tôi tìm anh có chuyện, bên cạnh anh còn có ai không? Hạng Uyển hỏi.
Không có, tôi đang ở trong phòng mình.
Lúc trước, có người muốn nổ súng về phía tôi, người kia, có phải là người của anh không ? Hạng Uyển thẳng thừng hỏi.
Mặc Uyên trầm lặng mấy giây, sao em lại hỏi như vậy, em cảm thấy là tôi, tôi muốn giết em?
Mặc Uyên. Tôi không đùa với anh, thật ra tôi đã biết, chính là anh, bây giờ tôi có chuyện quan trọng muốn nói với anh. Hạng Uyển mau chóng nói.
Chuyện gì?
Người của anh, dùng đạn trong súng lục, đã làm bị thương Hình Thiên, tôi biết anh muốn làm bộ, làm bộ thì chỉ cần làm giả súng là được rồi, không ngờ người của anh lại dùng súng thật. Chuyện này là chủ ý của anh, hay là phía sau có người ra lệnh, điểm này vô cùng mấu chốt, nếu không, anh gây ra họa lớn rồi.
Đầu dây bên kia lần nữa rơi vào trầm mặc.
Mặc Uyên, Mặc Uyên. Hạng Uyển gọi lớn.
Mặc Uyên đầu kia không trả lời cô.
Hạng Uyển vô cùng gấp gáp, tôi muốn giúp anh, anh nói chuyện đi, anh không nói gì làm tôi càng thêm lo lắng, nghe rõ chưa?
Ừ. Mặc Uyên nói: Thật xin lỗi, tôi phải suy nghĩ thật kỹ.
Đây không phải là vẫn đề anh cần suy nghĩ kĩ, chuyện trước mắt chính là anh phải nói ra toàn bộ quá trình, tôi mới có thể giúp anh, Mặc Uyên. Hạng Uyển nói xong, nghe thấy đối phương cúp điện thoại.
Mặc Uyên! Hạng Uyển vội vàng gọi, đầu kia Mặc Uyên đã sớm cúp máy.
Cô bất đắc dĩ nhìn về phía Hạng Thịnh Duật, lắc đầu, anh ta nói muốn cân nhắc một chút.
Hạng Thịnh Duật nhìn cô đầy thâm thúy, em đã cố hết sức rồi, anh ta không muốn tự cứu lấy bản thân mình, cũng không liên quan đến em.
Hạng Uyển thở dài, chân mày vẫn nhíu chặt, bây giờ ngoại trừ tìm được hung thủ, không có cách nào khác cứu anh ta, đúng không?
Anh ta nhất định sẽ trở thành vật hy sinh, mà sau khi anh ta hy sinh , cuộc chiến đó sẽ còn tiếp tục, không phải chúng ta thỏa hiệp, cuộc chiến tranh này sẽ kết thúc, mà do oán hận bấy lâu nay chất chứa. Muốn cuộc chiến không thể tiếp tục, trừ phi, có đủ sức mạnh, người khác không có cách nào chống lại, mới có thể kết thúc. Hạng Thịnh Duật nói.
Hy vọng anh ta mau chóng nghĩ thông suốt, khai ra người đứng phía sau. Hạng Uyển nói.
Ừ, ngươi buổi chiều em nghỉ ngơi cho khỏe, tôi đi trước. Hạng Thịnh Duật đi ra ngoài.
Hắc Muội lập tức chạy ra, hỏi Hạng Uyển rốt cuộc là ai nổ súng bắn Tổng thống?
Không biết nữa. Hạng Uyển ngồi trên ghế salon, có chút ngây ngốc.
Ngồi yên chờ chết, càng làm cho người ta phải đứng ngồi không yên.
Hắc Muội, em ở nhà, tôi đi ra ngoài một chút. Hạng Uyển nói.
Phu nhân phải đi đâu? Hắc Muội đứng lên.
Tôi đi gặp Bobby, gặp anh ta, có lẽ sẽ có cách. Hạng Uyển nói.
Hắc Muội gật đầu, phu nhân, chị phải cẩn thận.
Ừ. Hạng Uyển lên xe, dù sao Hạng Thịnh Duật cũng biết quan hệ của cô và Bobby, cô cũng không cần phải che che giấu giấu, gọi một cuộc điện thoại. Bobby, tôi là Hạng Uyển, bây giờ tôi ra ngoài, anh đang ở đâu, tôi đến tìm anh.
Cô đến tìm tôi làm gì, không biết vụ ám sát trong Hoàng cũng sao, tôi không muốn bị cuốn vào cuộc phân tranh này, có nhiều tai họa ngầm, nếu như không khéo cũng sẽ xong đời. Bobby nói.
Sẽ không để cho anh bị cuốn vào, sau khi anh chơi xong, tôi cũng sẽ chơi xong, chẳng qua là đến trò chuyện một chút, nghe nhận xét của anh. Muốn thêm cảm hứng mới mẻ, anh không cần lo lắng. Hạng Uyển nói, ánh mắt vô cùng kiên định.
Cô nhất định phải gặp Bobby.
Vậy cũng tốt, tôi gửi định vị cho cô, bây giờ co có thể tới, vậy thôi. Bobby cúp điện thoại.
Hạng Uyển nghe thấy âm thanh trong điện thoại di động, mở ra định vị, lái xe đến.
Nửa giờ sau, tới địa điểm được chỉ định.
An ninh chỗ của Bobby cũng không thua kém Hoàng cung, đầy đủ các loại kiểm tra, có người dẫn cô đi vào.
Bobby thấy cô, vô cùng vui vẻ, tới ôm Hạng Uyển, nói: Lần trước thủ hạ của tôi quay về, nói rất nhiều chuyện về cô, có người bạn như cô thật không uổng công kết giao.
Có thể được anh cho phép vinh hạnh của tôi, kinh nghiệm và quá khứ của anh, tôi cũng theo không kịp, lần này tôi tới muốn tham khảo ý kiến của anh. Anh có cách nào đó không ? Hạng Uyển trở lại chuyện chính, chuyện đang gấp gáp ở trước mắt, cô không muốn lãng phí thêm giây phút nào.