Chương 614: Tác Phong Thủ Lĩnh
CHƯƠNG 614: TÁC PHONG THỦ LĨNH
Lưu San Thấy bọn họ đều không nói gì, chín cặp mắt nhìn chằm chằm cô.
Cô tưởng mình nói chưa rõ, liền giải thích: “Tôi nghĩ thế này, nếu bọn họ đã lấy được cờ, chắc chắn sẽ giao cho người chỉ huy, chúng ta mai phục ở con đường họ chắc chắn phải đi qua, một là để dành lại cờ, hai là để kéo dài bước đầu tiên, kéo gần khoảng cách, nhưng cách này của tôi có lẽ những đội khác cũng đã nghĩ đến rồi. Vậy nên sau khi chúng ta lấy được bản đồ xong, việc đầu tiên phải làm là chiếm chỗ tốt nhất.
Tôi cũng nghĩ rồi, nếu phân chia đội ra, sẽ khiến sức mạnh giảm đi, nhưng cũng giúp chúng ta giữ sức. Ban đầu chúng ta đừng vội cướp, mà khích bọn họ cướp, chúng ta ở bên xem xét, một là để duy trì sức lực, hai là để tiêu hao thể lực của đối phương.
Tôi cũng đã nghĩ xong rồi, chúng ta chia thành 4 nhóm, nhóm một gồm Trình Minh Hạo, Chu Giang, thực lực mọi mặt của hai người tốt, năng lực logic tính toán cũng tốt, hai người chạy đến con đường mà bọn họ bắt buộc hoặc có khả năng đi qua trước, thiết lập Bẫy, đánh bại từng người, nắm chắc nơi đó chỉ là của chúng ta.
Phương châm của tôi là, không ra tay được thì đừng ra tay, để bọn họ tự cắn nhau.
Nhóm hai là Vương Bác và Hồng Thanh, hai người thám thính tin tức của địch, giữ liên lạc trong đội.”
“Nhóm nào cũng sẽ có máy bộ đàm.” Thẩm Diên Dũng nhắc.
“Ồ, vậy nhiệm vụ của Vương Bác và Hồng Thanh càng lớn rồi, hai người phải chú ý tình hình xung quanh, tìm hiểu kỹ tình hình của bọn họ, sau đó lập ra phương án hợp lí, tiêu diệt bọn họ, không để bọn họ qua, nếu hai người có được năm lá cờ trước, cũng có thể đến giao cho người chỉ huy luôn.” Lưu San nói.
Nói đến đây, các chiến sĩ trao đổi ánh mắt với nhau.
Đặc biệt là đội vệ sĩ.
Bọn họ biết có một người phụ nữ vô duyên vô cớ xuất hiện bên cạnh tổng thống, nhìn thì rất bình thường, lần trước thì không sợ chết cứu đặc phái viên nước ngoài, cũng không nhìn ra có gì đặc biệt.
Nhưng chỉ trong vài phút ngắn ngủi, bọn họ hoàn toàn tín phục, cũng đã được chứng kiến năng lực chỉ huy của vị lính không quân này.
Lưu San thấy bọn họ không nói gì, cũng không có ý kiến, hình như đồng ý rồi, nên tiếp tục nói: “Những người còn lại, tôi sắp xếp thế này, chọn ra một nơi tốt, đặt một số Bẫy, đảm bảo trong vòng 1 km là địa bàn của chúng ta. Trần Kiên, anh giỏi cận chiến, Trương Chiến giỏi thiết kế, Ngô Điền giỏi thu thập, ba người các anh một nhóm, Ngô Điền thu thập tin tức của địch, Trần Kiên dẫn dụ địch vào tròng, Trương Chiếncông kích.
Cuối cùng, Khang Thành, tôi, và Thẩm...” Cô suýt nữa thì gọi cả tên anh ra: “Tổng thống Thẩm, ba người chúng ta là bộ đội cơ động, lúc đó sẽ công kích từ đằng sau. Ngoài ra, trước khi khởi hành, chúng ta phải thiết kế động tác tay và kí hiệu mà chỉ có người trong đội hiểu, ví dụ như: địa bàn của đội chúng ta ở đâu, Bẫy của chúng ta đặt ở chỗ nào. Mọi người thấy sao?”
Thẩm Diên Dũng vỗ tay đầu tiên.
Anh biết Lưu San có chút thông minh, chỉ là lười động não, hay kích động lại không hay nghĩ nhiều, ai ngờ cô làm chỉ huy rất giỏi, cũng có mưu lược. Ai bảo cô không hợp làm vợ anh chứ, anh thấy chẳng ai hợp làm vợ anh hơn cô.
Những người khác thấy anh vỗ tay, cũng vỗ tay theo.
Lưu San cảm kích nhìn Thẩm Diên Dũng.
Cô thấy chột dạ, cô chưa sắp xếp gì cho mình, đã sắp xếp nhiệm vụ cho cái người không có ưu điểm cũng chẳng có khuyết điểm gì kia.
Cũng may, có Thẩm Diên Dũng đỡ cho, hehe.
Tiếng kèn hiệu lệnh kếu lên.
Mắt Thẩm Diên Dũng sáng lên, trầm giọng nói: “Bắt đầu rồi, nhớ đó, cướp được cờ rồi, thì không được làm lộ ra.”
Nghe Lưu San nói, chắc là muốn anh đi cướp cờ, một hàng người đi ra ngoài, xếp thành năm hàng ở sân, trên bàn đặt 27 chiếc balo lẫn lộn, Lưu San tùy tay chọn một cái, không thèm nhìn, mà khoác luôn lên vai.
Trung đội trưởng và đại đội trưởng bước ra khỏi hàng, dẫn bọn họ lên xe.
Lưu San thấp giọng hỏi Thẩm Diên Dũng: “Điểm đến của từng người không giống nhau à?”
Thẩm Diên Dũng gật đầu: “Chắc bản đồ của mỗi người không giống nhau, bản đồ có lẽ ở trong balo của em, lát nữa lên xe cầm ra xem một chút, đội chúng ta nếu đã chia thành 4 độ, thì tốt nhất nên sao chép làm 4 bản.”
“Được.” Lưu San không biết gì, cô có thể nói là cô không muốn xem bản đồ không?
Không lâu sau, 10 người bọn họ lên chiếc xe cam nhông hạng nhỏ, Lưu San mở balo, trong đó có một lá cờ, 12 viên sô-cô-la, 12 chiếc bánh bao, 10 bình nước khoáng, một tấm bản đồ, một cái bút, một quyển sổ.
Cô lấy bản đồ ra trước, nhìn qua, đúng là không hiểu thật, rồi lấy sổ và bút ra sao chép và nghiên cứu cho bọn họ.
Cô lấy bánh bao, nước khoáng, sô-cô-la ra đưa cho các chiến sĩ, mỗi người một phần, nhưng thừa ra hai viên sô-cô-la và hai cái bánh bao.
“Sao không phải là mỗi người một phần nhỉ?” Lưu San hỏi Thẩm Diên Dũng.
“Em tự nghĩ đi.” Thẩm Diên Dũng trả lời.
Lưu San chớp chớp mắt, đã hứa à trong lúc diễn tập sẽ dạy cô, dạy cái quỷ gì.
Cô muốn sau khi mình chiếm xong, chắc đã khiến người ta dị nghị, chẳng lẽ hai viên thừa ra này là để cho ngài tổng thống?
“Cái này là để cho anh phải không?” Lưu San nhỏ tiếng hỏi Thẩm Diên Dũng.
“Không phải.” Thẩm Diên Dũng trả lời.
Lưu San thấy bọn họ thảo luận nhiệt tình, suy nghĩ một chút: “Nè...”
Lần này cô vừa mở miệng, tất cả mọi người đều nhìn cô, đợi nghe cao kiến của cô.
Co định nói là: đem hai viên sô-cô-la và hai chiếc bánh bao này chia cho mọi người đi, nhưng thấy ánh mắt chờ đợi của mọi người, cô mà nói vậy, sẽ thấy hơi mất mặt.
“Đây còn thừa hai viên sô-cô-la và hai chiếc bánh bao, tôi thấy nhóm đặt bẫy cần hơn, tôi chia cho nhóm Trần Kiên và nhóm Trình Minh Hạo, mọi người dùng cho tốt.” Nói xong, cũng tự nhiên thấy mình nói như vậy nghe đỉnh hơn, giải quyết được vấn đề chia thế nào.
Thẩm Diên Dũng cong môi, cười với cô.
Cô thấy Thẩm Diên Dũng cười, có lẽ mình đã làm đúng.
Cô chia đồ ăn ra.
“Chỉ huy, cô xem, bản đồ này nhìn rất lạ.” Trình Minh Hạo nói, đưa bản đồ cho Lưu San.
Lưu San: “...”
Bản đồ kiểu này cô xem không hiểu.
Thẩm Diên Dũng cầm lấy bản đồ, giải thích cho cô: “Bản đồ này chỉ ra chúng ta có ba con đường đến chỗ viên chỉ huy, cũng đánh dấu chỗ có giấu mìn, nếu biết cách đi, có thể tránh được chỗ có mìn.”
Thẩm Diên Dũng chỉ trên bản đồ cho Lưu San, để cô hiểu bản đồ đang vẽ gì.
“Nếu có ba con đường đi tới chỗ chỉ huy, thì chúng ta không đủ người.” Trình Minh Hạo lo lắng nói, đưa ra một vấn đề cho cô.