Chương 1446: Rượu Người Phụ Nữ Của Tôi, Tôi Uống
CHƯƠNG 1446: RƯỢU NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TÔI, TÔI UỐNG
Đôi mắt Hình Thiên lóe lên ánh sáng sắc bén: "Đối với tôi mà nói, cô ấy không phải người phụ nữ khác, chính là một người bạn bình thường. Quan tâm một chút cũng được đi, hơn nữa, cô ấy và tôi vừa bắt đầu đã biết, chúng tôi là chiến hữu."
"Cái gì không phải người phụ nữ khác, cô ấy chỉ là người phụ nữ của tôi, là người phụ nữ của tôi, đối với anh mà nói, chính là người phụ nữ khác, còn có, chiến hữu cái gì, những chiến hữu đó của anh, anh còn liên lạc sao? Một tháng liên lạc bao nhiêu lần, một năm gặp mặt bao nhiêu lần." Hạng Thịnh Duật sắc bén hỏi.
Giương cung bạt kiếm, trong không khí đầy mùi thuốc súng.
"Tôi và chiến hữu của tôi luôn liên lạc, đừng nói một tháng, mỗi tuần đều có liên lạc, ý câu này của anh là anh và chiến hữu của anh không liên lạc, tôi có lẽ không làm được sát phạt quyết đoán, lãnh khốc vô tình như anh." Hình Thiên phản kích, giọng điệu cũng rất sắc nhọn.
"Sát phạt quyết đoán, lãnh khốc vô tình cũng phải xem là đối với ai, tôi đối với người phụ nữ khác, đương nhiên lãnh khốc vô tình, không thể ăn trong bát, nhìn trong nồi, ngược lại là Hình Thiên anh, hình như đa tình với rất nhiều phụ nữ."
"Nếu tôi đa tình với rất nhiều phụ nữ, bây giờ cũng sẽ không cô đơn một mình, bạn gái tôi chỉ có mình Mục Uyển."
"Cô ấy đã không còn là bạn gái anh nữa." Hạng Thịnh Duật giọng nói sắc bén, nâng cao giọng vài phần.
Mục Uyển thấy người khác đều nhìn về phía này rồi.
Trường hợp thế này, khách nước ngoài đều ở đây, tốt nhất không cần có mâu thuẫn.
"Đúng, anh nói đúng, mọi người sau này đều là người một nhà, bây giờ rất nhiều người đang nhìn chúng ta." Mục Uyển cười nói với Hạng Thịnh Duật.
"Cái gì mà người một nhà, họ còn chưa kết hôn, hơn nữa, anh ta nên gọi anh là anh rể, anh ta cũng không gọi anh." Hạng Thịnh Duật tùy hứng nói.
"Được rồi, em muốn ăn cơm hải sản, anh giúp em bới, em thích ăn cái gì, anh biết." Mục Uyển muốn dời lực chú ý của Hạng Thịnh Duật.
Hạng Thịnh Duật vẫn nhìn Hình Thiên: "Anh lần này không phải tới đấu thầu sao, anh đắc tội tôi như vậy, anh cảm thấy mình sẽ trúng thầu sao?"
Hình Thiên rất thản nhiên nhấp ngụm rượu, ánh mắt an tĩnh, nhìn lại Hạng Thịnh Duật: "Cho ai trúng thầu, trúng bao nhiêu, tôi tin anh sớm đã sắp xếp xong, không vì thái độ của tôi đối với anh mà thay đổi, không phải sao? Nếu anh không muốn cho tôi trúng thầu, tôi làm gì cũng vô dụng."
"Tôi quả thực chuẩn bị cho anh một phần, nhưng tôi bây giờ không sảng khoái, tôi có thể lập tức thay đổi, không cho anh." Hạng Thịnh Duật nói, giơ ly rượu, vốn cũng muốn uống một ngụm, nhưng nhớ tới yêu cầu của Mục Uyển.
Anh lại đặt ly rượu xuống, xúc cơm cho Mục Uyển trước.
Hình Thiên nhìn động tác múc cơm của Hạng Thịnh Duật, trong lòng đột nhiên an ủi không ít.
Ánh mắt từ từ đặt trên mặt Mục Uyển, cùng Mục Uyển nhìn nhau.
Ánh mắt Mục Uyển cũng an tĩnh như vậy.
Họ ở cùng năm năm, trong năm năm, luôn tương kính như tân, rất quen thuộc, rất quen thuộc, thực ra, còn quen thuộc hơn trong tưởng tượng của chính họ.
Hình Thiên hơi cong khóe môi.
Anh ra nhìn được Hạng Thịnh Duật rất yêu cô.
Trạng thái của Mục Uyển bây giờ cũng rất tốt, tốt hơn lúc ở cùng anh, cũng không lại chịu tủi thân nữa, Hạng Thịnh Duật rất yêu thương cô, rất quý trọng cô.
Yêu một người, không cần chiếm hữu.
Lúc đầu anh thả cô rời đi, chính là cảm thấy cô hẳn có thể có được tương lai tốt đẹp hơn, tìm hạnh phúc thuộc về mình.
Cô hạnh phúc, anh thực sự cũng có thể vui vẻ.
Trước đây, dường như rơi vào chấp niệm, đột nhiên muốn chiếm hữu.
Tư tưởng của con người, chốc lát lại thay đổi, thật sự là nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành ma.
Cô hạnh phúc là được.
Hình Thiên cầm ly rượu lên, nói với Mục Uyển: "Ly này, anh kính em, chiến hữu."
Mục Uyển biết ý trong từ chiến hữu của anh, chính như lúc ban đầu, lúc anh từ chối cô, luôn gọi cô là chiến hữu.
Hình Thiên bây giờ, bất kể đã có tình cảm thế nào với cô, anh bây giờ, buông xuống rồi.
Mục Uyển cũng cầm ly rượu lên, mỉm cười nói: "Cảm ơn, chiến hữu."
Hạng Thịnh Duật giành ly trong tay Mục Uyển, một hơi uống cạn, trực tiếp nói với Hình Thiên: "Rượu người phụ nữ của tôi, tôi uống thay cô ấy, chiến hữu cũng không được."
Mục Uyển mỉm cười, cúi đầu, ăn cơm Hạng Thịnh Duật bới cho cô.
Hoa Nhiên thấy vậy, cũng giành ly rượu trong tay Hình Thiên, kiệu ngạo nói với Hạng Thịnh Duật: "Rượu người đàn ông của em, em uống, anh rể, anh sau này không được phép bắt nạt anh ấy, nếu không, em sẽ tố cáo với chị."
Mục Uyển nhìn Hoa Nhiên bảo vệ Hình Thiên.
Nói thật lòng, cô trước đây không thân thiết với Hoa Nhiên, bây giờ nhìn Hoa Nhiên, dường như không quá giống với các cô gái nơi khuê phòng, cô ấy rất có cách suy nghĩ, rất có chủ kiến, hơn nữa, đối với Hình Thiên...
Rất giống cô lúc đầu, sẽ sùng bái, mê luyến, ái mộ.
Đây là chuyện tốt, hay là chuyện xấu đây?
Sau bữa cơm, Mục Uyển và Hạng Thịnh Duật không trực tiếp quay về.
Cô có chút lời muốn nói với Hoa Nhiên.
Hoa Nhiên uống không ít rượu, sắc mặt đỏ bừng.
Hai người họ ở trong phòng.
Hoa Nhiên rất hoạt bát, ôm cánh tay Mục Uyển, cười ngây ngốc nói: "Chị là chị em, em thật sự rất vui, em có một người chị rồi."
"Ừ, em có muốn uống thuốc giải rượu không, nếu không say xong, ngày mai có lẽ sẽ rất đau đầu." Mục Uyển nói, muốn rót nước cho Hoa Nhiên, nhưng không biết ly nước của cô ấy ở đâu.
"Không cần đâu chị, có một vấn đề, em muốn hỏi chị, chị có thể cho em biết sự thật không?" Hoa Nhiên say mèm hỏi.
"Sự thật gì?" Mục Uyển không trả lời Hoa Nhiên.
Mắt Hoa Nhiên đỏ lên, có chút nghẹn ngào hỏi: "Mẫu hậu của em, là ai giết bà. Sẽ không phải phụ hoàng chứ?"
Mục Uyển yên lặng nhìn Hoa Nhiên, có chút sự thật, rất tàn nhẫn, thực ra, con người đôi khi ngốc một chút, dốt một chút, cũng rất tốt, nghĩ ít, đương nhiên có thể vui vẻ một chút.
Sợ chính là sợ rất thông minh, lại không phải quá thông minh, nghĩ nhiều, lại không đi ra được, rất dễ vì vấn đề không giải quyết được mà không vui.
"Sự thật chính là, chị không biết, nhưng khẳng định là không phải chị và Hạng Thịnh Duật làm, có lẽ chính là người đàn ông đó đi, ai biết được, trăm ngàn lần đừng hoài nghi bất kỳ ai khi chưa có chứng cứ, loại nghi ngờ này, sẽ làm em không vui, cũng sẽ làm mối quan hệ của em và người bị em hoài nghi không tốt, người đã chết rồi, người còn sống vui vẻ một chút đi." Mục Uyển khuyên.
Hoa Nhiên thở dài một hơi, ngồi trên giường, ngây ngốc nói: "Chị, em hâm mộ chị, Hình Thiên yêu chị, Hạng Thịnh Duật cũng yêu chị, Hạng Thịnh Duật chiều chị, Hình Thiên cũng chiều chị, chị giống như là người thắng trong cuộc đời, mà em, dường như rất thất bại."
Mục Uyển ngồi xuống bên cạnh Hoa Nhiên, ấm áp nói: "Chị và Hình Thiên, là chiến hữu thật sự, thực ra, đàn ông rất lý trí, tình yêu, chính là thứ không đáng tin, sự thật tàn nhẫn là sự không đáng tin sẽ biến mất trong não nhiều nhất là mười tám tháng, chị ban đầu cũng cho rằng Hình Thiên yêu Bạch Nguyệt, Hoa Nhiên, em thích Hình Thiên không?"