Chương 901:
CHƯƠNG 901:
Hôm qua lúc cô đang tắm rửa thì đã ngủ thiếp đi. Chắc Hình Thiên là người đã bế cô lên giường. Trong nhà cũng chỉ có hai người họ.
Cô không mặc quần áo, anh không có cảm giác gì với cô sao? Ngay cả khi coi cô là em gái đi nữa, cũng nên phát hiện ra cô là một người phụ nữ chứ, chả lẽ anh ấy đang coi cô như một người đàn ông sao!
Mục Uyển tự bĩu môi, đứng dậy, đi đến tủ, lấy quần áo trong tủ ra, mặc vào, đánh răng xong, đi ra ngoài, đi vào thư phòng, gõ cửa, không có âm thanh.
Cô mở cửa ra, Hình Thiên không có ở nhà.
"Hình Thiên.” Mục Uyển gọi.
Không ai trả lời cô.
Cô đến phòng của Hình Thiên, anh cũng không có ở đó, chăn đã được xếp ngay ngắn.
Mục Uyển bước đến cửa sổ, nhìn ra ngoài. Bằng mắt thường, cô chẳng thể nhìn thấy Hình Thiên.
Chắc là anh ra ngoài rồi, cũng không nói cho cô biết khi nào ra ngoài, khi nào sẽ trở về, đi đâu và làm gì.
Có có chút thất vọng, cô xuống nhà rồi đi vào bếp.
Nhà bếp vẫn như ngày hôm qua, vì cô dậy muộn, nên Hình Thiên đến cả bữa sáng cũng không ăn.
Cô thấy vẫn còn một ít cơm, liền đi nấu cháo. Đầu tiên cắt khoai tây thành lát, nấu chín, cho vào cơm, bỏ ít ruột già heo vào, cuối cùng cho rau diếp, đổ đầy một bát lớn, ăn xong rồi thì cho chó ăn. Ngồi trên một chiếc ghế bên hồ, lặng lẽ chờ đợi Hình Thiên trở về ...
Hình Thiên đi đến chỗ Thẩm Diên Dũng, gõ cửa, người mở cửa là Lưu San.
Lưu San nhìn thấy Hình Thiên thì hơi sững lại. Vì Hình Thiên cứ đứng yên như tượng, cô không phân biệt được đó là Hình Thiên hay Cố Lăng Kiệt, miệng cô run rẩy, vừa ho vừa nói: "Tại sao anh lại ở đây?"
" Thẩm Diên Dũng đâu?" Hình Thiên hỏi.
Ngay khi nghe anh ta nói, Lưu San phân biệt được rồi, anh ta là Hình Thiên.
Hình Thiên trông ôn hòa hơn Cố Lăng Kiệt, Cố Lăng Kiệt trông lạnh lùng hơn.
Một người như mặt trời vào mùa đông, một người thì như sương giá vào mùa hè, một cặp song sinh có tính cách như cực nam cực bắc hoàn toàn khác nhau.
"Anh ấy, anh ấy, anh ấy đang ở trong đó chơi game, anh đến đây, để bắt anh ấy sao?" Lưu San hỏi trong lo lắng và sợ hãi.
"Nếu muốn bắt, thì ngày hôm qua đã bắt rồi, không cần đợi đến bây giờ đâu." Hình Thiên vừa nói, vừa đi vào trong.
Thẩm Diên Dũng đang dán mắt vào máy tính: "Anh đợi tôi năm phút, chỉ một lát thôi là xong."
Hình Thiên lại đi ra khỏi phòng, ngồi trên ghế sofa.
Lưu San lo lắng, đứng đối diện với Hình Thiên: "Anh có muốn uống nước không?"
Hình Thiên nhéch khóe miệng nói: "Không, cảm ơn cô, cô vào trong chơi game đi, tôi sẽ chờ."
Lưu San cũng muốn về phòng chứ, nhưng đôi chân run rẩy mềm nhũn, như thể gắn trên mặt đất vậy, bước đi không nổi: "Vài ngày trước tôi đã đến gặp con của Tiểu Bạch, trông rất giống Cố Lăng Kiệt, một bản sao xinh đẹp."
Hình Thiên cười khẽ.
Anh cảm thấy Lưu San rất thông minh, biết rằng lúc này nhắc đến Bạch Nguyệt có thể làm dịu mâu thuẫn giữa anh và Thẩm Diên Dũng: "Con của họ đều rất xinh đẹp, Lạc Lạc, Thủ Thủ và cả Tiểu Diễn. Bây giờ Tiểu Diễn đã là một chàng trai trẻ. Cậu ấy thừa hưởng những ưu điểm của họ, rất đẹp trai."
"Tốt thật, bọn trẻ lớn rồi, chúng ta sẽ già đi, sau này sẽ là thế giới của chúng rồi, khụ khụ." Lưu San ho khan.
Cô ấy có một thói quen. Nghĩ gì thì nói đó, sau khi nghĩ lại, nói rằng thế giới của tụi trẻ, có phải là có chút tham vọng, không thích hợp không.
Thẩm Diên Dũng bước ra khỏi phòng, nhìn chằm chằm Lưu San: "Một mình anh chơi hai nick rất mệt đó. Em vào tự chơi một mình trước nhé, anh có chuyện muốn nói với Tổng Thống Hình.