Chương 1241: Đúng, Anh Nói Đều Đúng
CHƯƠNG 1241: ĐÚNG, ANH NÓI ĐỀU ĐÚNG
"Tôi sẽ gửi video cho cô xem, tôi ăn ngay nói thật, mẹ cô còn sống sẽ có lợi hơn cho tôi và Hạng Thịnh Duật, chúng tôi không có lý do gì giết chết mẹ cô. Hơn nữa, cô cũng biết, gần đây phụ hoàng cô và Hạng Thịnh Duật đối chọi nhau, mẹ cô bệnh nặng, sao lại để người của Hạng Thịnh Duật bảo vệ mẹ cô chứ, rõ ràng đây chính là một âm mưu."
Hoa Nhiên bị khiếp sợ đến nói không nên lời, trong đầu như có thứ gì nổ tung.
Cô ta thậm chí không dám nghĩ tiếp.
Cô ta thật sợ, thật lo lắng là phụ hoàng cô ta đứng sau việc giết hại này.
Làm sao có thể, làm sao có thể.
"Mục Uyển, cô đang lừa tôi đúng không cô chỉ muốn tôi giúp cô, nên không từ thủ đoạn, đúng không?" Hoa Nhiên không dám tin hỏi.
"Tôi có quay video lại, lát nữa sẽ gửi cho cô, xem xong thì cô có thể xác định là tôi nói thật hay giả, tôi không chỉ có video của mẫu hậu cô, còn có ghi âm của phụ hoàng cô, giờ tôi sẽ gửi cho cô." Mục Uyển nói.
Cô gửi video và ghi âm đi, năm phút sau vẫn không thấy Hoa Nhiên gọi điện tới.
Mục Uyển không có quá nhiều thời gian để lãng phí, cô gọi cho Hoa Nhiên.
Hoa Nhiên đang ngẩn người, giận dữ nghe máy: "Cô nói với tôi những điều này là có ý gì?"
"Cô đã nghe ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi chưa. Lúc này, vốn là phu nhân Lan Ninh bị quần chúng lên án, là chuyên gia ngoại giao, bà ta hiểu rõ chỉ có dùng tin tức lớn hơn che lấp đi, nên e là cái chết của mẹ cô là do bà ta bày kế, mà ba cô bị bà ta giấu diếm, nếu như đấu nữa thì những bê bối này sẽ thật bị tung ra, vì chúng tôi cũng cần tự vệ." Mục Uyển nói.
"Các người, không phải các người luôn ngấp nghé hoàng vị của ba tôi sao, các người vẫn luôn là loạn thần tặc tử." Hoa Nhiên không khách khí nói.
"Cái gì là loạn thần tặc tử, chúng tôi đã làm chuyện bất lợi với quốc gia sao, cho tới nay chúng tôi đều là tự vệ. Cô hãy suy nghĩ kỹ một chút, trong chuyện này là ai đang khích bác ly gián, là ai là vì lợi ích cá nhân mà hãm hại chúng tôi. Hạng Thịnh Duật đã đồng ý với tôi, bất kể như thế nào cũng có thể để cho các người sống sót, trải qua những ngày tốt lành, nhưng các người có thể không, rõ ràng cô biết lần đi hoàng cung này chính là Hồng Môn Yến." Mục Uyển nói.
"Tôi không quan tâm chuyện của các người, phụ hoàng tôi không cho tôi tham dự."
"Ta không muốn đi đến bước này, những video, ghi âm này đều ở trên tay chúng tôi. Nhà họ Hạng đối với quốc gia này thế nào cô cũng đã rõ. Nước M là nước trung lập, vì có lực lượng vũ khí hùng mạnh. Nếu như không có những vũ khí này, thêm phụ hoàng cô bị phu nhân Lan Ninh khống chế, quốc hội trở thành bù nhìn, lúc đó, cô cảm thấy quần chúng sẽ như thế nào. Tất nhiên, phụ hoàng cô cũng không có khả năng trở thành hoàng đế bù nhìn, vì thanh danh của ông ta đã bị hủy rồi. Cô biết trong lịch sử Trung Quốc có một người tên là Tần Cối không. Ông ta bị biến thành dáng vẻ quỳ gối nghìn người chỉ trỏ, tiếng xấu muôn đời. Cô thật muốn phụ hoàng cô trở thành như vậy sao, cô thật muốn nhìn thấy mẫu hậu cô chết vô ích sao." Mục Uyển hỏi.
Hoa Nhiên nức nở: "Mẫu hậu, làm sao mẫu hậu tôi lại như vậy, làm sao phụ hoàng tôi lại như vậy, hu hu."
Hoa Nhiên bi thương khóc rống lên.
Mục Uyển cũng thấy tiếc cho cô ta, nếu như đổi lại là cô, cô cũng sẽ đau khổ.
"Bây giờ không phải là lúc đau khổ, chúng ta nhất định phải giành giật từng giây, đừng để phụ hoàng cô trở thành quân cờ của phu nhân Lan Ninh. Cô nhất định phải thuyết phục ông ta." Mục Uyển nói.
"Hu hu hu." Hoa Nhiên vẫn khóc bi thương.
Mục Uyển thở dài một hơi: "Cô là một cô gái thông minh, chắc cô hiểu tầm quan trọng của chuyện này."
"Vậy các người có thể không phản sao?" Hoa Nhiên nức nở hỏi.
"Phản chúng tôi đã phản rồi, chắc chắn phu nhân Lan Ninh sẽ lợi dụng sức mạnh ngoại giao để nước ngoài tiến vào can thiệp, cuộc sống của nhân dân sẽ bị đảo lộn nghiêm trọng, chúng tôi sẽ không làm vậy, muốn làm, cũng sẽ chờ hoàn toàn đè ép được nước ngoài, có thể chắc chắn để nhân dân sống tốt, không phải là lúc này."
"Vì vậy, các người vẫn sẽ làm phản." Hoa Nhiên đã nghe được đáp án.
"Cô cảm thấy bây giờ phụ hoàng cô vẫn thích hợp làm một lãnh đạo sao, ghi âm cô cũng đã nghe rồi, chúng tôi không phản là vì ổn định của quốc gia, chúng tôi phản cũng là muốn quốc gia càng thêm hùng mạnh."
"Cô luôn mồm nói là vì quốc gia, vì nhân dân, nhưng thật ra là vì lợi ích cá nhân của các người."
"Chúng tôi có lợi ích riêng của chúng tôi, nhưng nếu chúng tôi không vào hoàng cung, trực tiếp phát ghi âm và video hoàng hậu vượt quá giới hạn ra ngoài, thì không cần tra ra chân tướng tử vong của mẫu hậu cô, chỉ cần người có chút Logic đều sẽ biết mẫu hậu cô là do ai giết. Cô cảm thấy phụ hoàng cô sẽ yên ổn mà ngồi ở vị trí đó sao. Mặt khác, dựa vào giao tình của tôi và Hình Thiên, thuyết phục Hình Thiên hợp tác với tôi, cũng nắm chắc sáu mươi phần trăm, cô hãy lên mạng mà xem danh tiếng của tôi. Chúng tôi có thể dễ dàng đạt được hoàng vị, tại sao giờ lại không làm như vậy mà lại tìm cô trước, cô nghĩ mãi mà vẫn không hiểu sao" Mục Uyển thẳng thắn nói.
Hoa Nhiên biết Mục Uyển nói thật, vì cô ta biết Hình Thiên thích Mục Uyển, nếu như Mục Uyển muốn cướp, cô ta không tranh được, cũng không có sức tranh.
Nghĩ tới đây, cô ta càng khóc thương tâm hơn.
"Hoa Nhiên, cô không có thời gian đâu, đừng để phụ hoàng cô quyết định sai lầm." Mục Uyển ý tứ sâu xa nói.
Hoa Nhiên trầm mặc hai phút, lau khô nước mắt: "Bây giờ tôi sẽ đi tìm phụ hoàng."
"Ừ." Mục Uyển cúp điện thoại, đi tới bên cửa sổ, nhìn ra ngoài.
Bên ngoài, trời rất xanh, thời tiết rất đẹp, ánh nắng chiếu xuống thân cây, từng bóng cây loang lổ trên mặt đất, nhàn nhã xao động theo làn gió.
Hoàn cảnh thanh bình như vậy, lại đang trải qua gió nổi mây vần.
Từng giây từng phút trôi qua, mỗi phút đều dài khác thường, một giờ tựa như là một năm như vậy.
Đến khi Hạng Thịnh Duật đến, phía Hoa Cẩm Vinh và Hoa Nhiên vẫn chưa gọi điện thoại tới.
"Anh đã sắp xếp xong rồi à?" Mục Uyển hỏi.
Hạng Thịnh Duật mỉm cười: "Đã sắp xếp xong rồi."
Anh nắm chặt tay cô: "Giờ chúng ta đi hoàng cung."
"Hạng Thịnh Duật, vừa nãy khi anh không có ở đây, em đã gửi video và ghi âm cho Hoa Nhiên." Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật gật đầu: "Nếu cuối cùng Hoa Cẩm Vinh có thể nghĩ thông suốt là chuyện tốt cho ông ta. Nếu ông ta nghĩ không thông, cũng không sao, chỉ cần anh ở đây, sẽ không để họ động tới một cọng tóc của em."
Mục Uyển tin tưởng năng lực của anh: "Em đã nói với Hoa Nhiên anh muốn làm Hoàng đế."
"Em không nói, họ cũng biết." Hạng Thịnh Duật cười nói.
"Khi em thuyết phục Hoa Nhiên, nói đi nói lại chính là thuyết phục chính mình." Mục Uyển còn nói thêm.
Hạng Thịnh Duật liếc nhìn cô: "Em thuyết phục mình cái gì?"
"Trước kia em cảm thấy anh vì hoàng vị mà không từ thủ đoạn, là em sai rồi, em thật xin lỗi." Mục Uyển nói xin lỗi.
Hạng Thịnh Duật điểm một cái vào mũi cô: "Anh đã nói với em, anh muốn làm Hoàng đế chỉ là chuyện vài phút, nhưng anh muốn tìm thời cơ thích hợp nhất. Nếu khi anh lên ngôi mà dân chúng lầm than thì anh cũng không ngồi lâu được, không yên ổn, cũng sẽ không lưu lại thanh danh tốt gì trong lịch sử. Anh muốn đủ mạnh mẽ, để người khác mạnh mẽ theo, đây mới là con đường đúng."
"Đúng." Mục Uyển mỉm cười, vẻ mặt dịu dàng, ngay cả ánh mắt cũng như mang theo hào quang sáng chói: "Anh nói đúng."