Chương 358: Tiểu Nguyệt Đừng Sợ
CHƯƠNG 358: TIỂU NGUYỆT ĐỪNG SỢ
Các cô gái nhát gan bắt đầu thét lên chói tai. Mọi người trong phòng khách lập tức rơi vào tình trạng khủng hoảng. Rất nhiều người theo bản năng đứng lên, có vài người lại theo ngồi sụp xuống và kêu loạn.
Trong lòng Trần Niệm cũng sợ hãi.
Chiếc du thuyền rời đi một cách kỳ lạ, điện đột nhiên bị cắt, trong chuyện này đều có phần kỳ quái. Hơn nữa nơi này là hòn đảo độc lập nên có điều kiện để gây án.
“Nàng San.” Trần Niệm lo lắng kêu lên.
Một cánh tay ôm lấy thắt lưng của cô.
Cô đang kinh ngạc lại bị chủ nhân của cánh tay kia kéo vào trong lòng. Giọng nói của Cố Lăng Kiệt vang lên khe khẽ: “Đừng sợ.”
Trái tim Trần Niệm run lên. Giọng nói, cảm giác này thật quen thuộc. Giọng anh trầm như âm cuối cùng của chiếc đàn Cello phát ra. Khi lại nghe được giọng điệu dịu dàng này, cô có cảm giác dường như đã qua mấy đời rồi.
“Tôi không sợ.” Trần Niệm giật tay Cố Lăng Kiệt ra.
Có người cầm điện thoại trong tay và bật đèn pin lên.
“A!” Không biết có ai hoang mang hét lên.
Trần Niệm khẩn trương kéo áo của Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt cúi đầu nhìn cô, gương mặt của cô thấp thoáng trong ánh sáng lộn xộn, phác họa ra những đường nét giống như một bức tranh thủy mặc nhưng không thể nhìn thấy quá rõ ràng.
Mắt Cố Lăng Kiệt sẫm lại. Nếu không phải nhìn mặt, anh thật sự có cảm giác cô là Bạch Nguyệt.
Lãnh đạm, cứng cỏi, lạnh lùng nhưng không để ý sẽ lộ ra vẻ ngây thơ của một cô gái nhỏ.
Cô chẳng qua vùng dậy sau thời gian dài, luôn dùng sự độc lập để che giấu mình nhưng vẫn cần có chỗ dựa, sự yếu đuối lơ đãng xuất hiện này lại có thể trực tiếp đánh vào trái tim anh.
Cũng giống như trong nhiệm vụ lần đó, một người phụ nữ có thai bị bắt, trong quá trình cứu người, biểu hiện của cô rất dũng cảm và không hề sợ hãi, nhưng sau khi cô được cứu lại khóc trong lòng anh.
“Tiểu Nguyệt, là em sao?” Cố Lăng Kiệt khẽ hỏi.
Trần Niệm ngẩn người, hốt hoảng thả tay ra và cách xa Cố Lăng Kiệt một chút.
May là bóng tối đã che giấu sự chột dạ cùng mất tự nhiên của cô: “Không phải, ngài Cố nhận nhầm người rồi. Tôi chỉ có giọng nói giống với vợ trước của ngài thôi.”
Cố Lăng Kiệt cầm tay cô.
Trần Niệm đề phòng rút tay ra sau người.
“Nến tới đây. May là lúc trước tôi có mua ít đồ dự phòng. Chờ một lát, tôi sẽ tìm người đi tới chỗ máy phát điện xem thử.” Quản gia báo cáo xong liền cầm nến đi tới.
“Ba, có chuyện gì vậy?” Lysa không vui hỏi, trong giọng nói cũng có phần sợ hãi. Dưới ánh sáng mờ tỏ của ngọn nến, sắc mặt cô ta cũng trở nên trắng bệch.
“Ba cũng không biết, có thể do máy phát điện bị hỏng.” Stephen cố gắng trấn an mọi người.
“Vậy còn chuyện du thuyền thì sao?” Lysa vội hỏi tiếp.
Stephen tìm đến chỗ Hạ Hà hỏi: “Cô xác định du thuyền không có trong bến tàu à?”
“Tôi xác định.” Hạ Hà gật đầu nói và chột dạ nhìn về phía Cố Lăng Kiệt. Khi bắt gặp ánh mắt sắc bén lại dường như đã hiểu rõ tất cả của anh, cô ta hạ mí mắt xuống.
Cố Lăng Kiệt chắc chắn nhìn ra được cô ta muốn chạy trốn.
Bây giờ, cô ta chạy không thoát, cũng không che giấu được nữa rồi.
“Olivia, Olivia. Olivia.” Kyle gọi con gái lớn của Stephen.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào trên người anh ta.
Chỉ thấy con gái lớn của Stephen vẫn ngồi ở trên ghế, đầu ngửa ra sau, cánh tay rũ xuống, không hề nhúc nhích.
“Không biết có phải chị cả bị dọa cho hôn mê hay không? Đúng là quá nhát gan rồi.” Lysa châm chọc.
Chồng Olivia muốn bế cô ta lên sô pha thì phát hiện con dao găm cắm ở sau gáy của cô ta, lúc này chấn động kêu lên: “Olivia, Olivia.”
Kyle đặt tay ở dưới mũi của Olivia, sắc mặt lập tức trắng bệch nhìn về phía Stephen, giọng nói cũng run rẩy: “Cô ấy chết rồi.”
“Chết à? Sao có thể như vậy chứ?” Stephen đi tới.
Trần Niệm nhìn về phía vị trí con dao cắm trên gáy của Olivia, cô nhíu mày nhìn về phía Hạ Hà.
Hạ Hà lắc đầu, biểu thị không phải mình làm.
“Cô đứng yên, lập tức báo cảnh sát.” Trần Niệm lên tiếng.
Cô cầm lấy túi của mình treo ở trên ghế, mở ra lật tìm và lấy điện thoại bên trong ra.
“Điện thoại của tôi không có tín hiệu.” Bạn gái Lysa hoang mang nói.
“Tiểu Niệm, điện thoại của tôi cũng không có tín hiệu. Có chuyện gì vậy?” Lưu San cũng thấy hơi sợ hãi, đi tới bên cạnh Trần Niệm.
Trần Niệm nhìn điện thoại của mình, quả thật không có một vạch tín hiệu nào.
“Xem thử máy phát tín hiệu của chúng ta thế nào? Có chuyện gì xảy ra vậy?” Stephen kích động ra lệnh.
“Vâng.” Quản gia lập tức rời đi kiểm tra.
“Tất cả mọi người tốt nhất nên ở lại trong phòng khách này.” Trần Niệm đề nghị.
“Vì sao?” Lysa không hiểu: “Chị cả chết ở đây, tôi sợ lắm.”
“Tín hiệu bị chặn, điện thì không có, thuyền cũng không có, tất cả những điều này chứng minh có thể hung thủ không chỉ muốn giết một người.” Trần Niệm phân tích nói.
Cố Lăng Kiệt nhìn chằm chằm Trần Niệm.
Tính cách có thể cố ý bắt chước, hành vi cử chỉ cũng có thể sao chép, chuyên ngành cũng có thể học tập, nhưng những điều này đều tập trung ở một người thì quá kỳ diệu. Vấn đề là năng lực học tập có phân chia mạnh yếu, phá án cũng phải xem có nhạy bén hay không.
Trần Niệm có thể lập tức nói trúng trọng điểm như vậy, hoặc là cô quá thông minh nên vừa nói qua đã hiểu rõ, có thể ngụy trang mà không để lại vết tích gì, hoặc cô có thể thật sự là... Bạch Nguyệt.
Nghĩ đến chuyện cô có thể chính là Bạch Nguyệt, trong lòng Cố Lăng Kiệt kinh hoàng, hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn. Ánh mắt anh nhìn cô càng thêm chăm chú và thâm trầm. Ánh nến trong mắt anh nhảy nhót như đốm lửa nhỏ đủ để cháy lan ra đồng cỏ.
“Hung thủ kia còn muốn giết ai nữa?” Lysa có một dự cảm xấu, sợ hãi nhìn về phía Olivia đã chết mà cảm thấy lông tơ trên mặt cũng dựng lên, che kín hai bên mặt.
“Tạm thời còn không biết, nhưng...” Trần Niệm dừng lại một lát, mí mắt rũ xuống.
“Nhưng cái gì?” Lysa sợ hỏi.
Trần Niệm do dự một chút lại nhìn về phía Lysa.
Lời cô nói ra sẽ làm tất cả mọi người khủng hoảng, cũng sẽ làm cho bọn họ sợ, nhưng cũng có thể khiến cho bọn họ đề phòng hoặc nghi ngờ.
Có lẽ cũng có thể uy hiếp được hung thủ.
“Hung thủ ở trong chúng ta.” Trần Niệm nói.
“Cái gì?” Lysa sợ đến mức lùi đến góc tường và dựa lưng vào tường, nhìn tất cả mọi người với vẻ đề phòng.
“Cô Trần, cô xác định chứ?” Stephen cũng sợ hãi. Dù sao, người chết chính là người nhà của ông ta chứ không phải người ngoài.
“Từ lúc bị cúp điện đến khi đèn pin điện thoại sáng lên chỉ có khoảng mười giây, xung quanh phòng khách được đóng kín, hung thủ có thời gian từ bên ngoài xông vào giết người nhưng sẽ không có thời gian rời khỏi đây. Cho nên, hung thủ chắc chắn ở giữa chúng ta. Hắn không kịp chạy trốn.” Trần Niệm phân tích.
“Có phải là tự sát không? Trước tôi có một người bạn đã dùng kim tự đâm vào huyệt thái dương của mình, cách làm cũng tương tự như vậy.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
Anh nhìn ra đây không phải là vụ tự sát, chỉ là muốn thử thăm dò Trần Niệm thôi.
Vụ án này là do Bạch Nguyệt phá, cô hẳn phải quen thuộc hơn anh.
“Người chết có thể chạm tới huyệt thái dương của mình nhưng không đụng đến xương cổ của mình được. Đây là do xương cổ bị đâm dẫn tới chết ngay lập tức, không thể nào là tự sát.” Trần Niệm giải thích.
“Cho nên, hung thủ thật sự ở trong chúng ta?” Stephen trừng mắt nhìn về phía những người khách với vẻ không vui, thậm chí có cảm giác muốn đuổi người...