Chương 150: Khiến Tôi Ngủ Rồi Liền Chạy Mất, Có Bác Sĩ Nào Như Cô Không?
CHƯƠNG 150: KHIẾN TÔI NGỦ RỒI LIỀN CHẠY MẤT, CÓ BÁC SĨ NÀO NHƯ CÔ KHÔNG?
Trên sách giáo trình mà cô học có một đoạn thế này:
“Người phụ nữ có thế lực, giữ được tiền của người đàn ông.
Người phụ nữ thiện lương, giữ tôn nghiêm của người đàn ông.
Người phụ nữ thông minh, giữ tôn nghiêm cho bản thân mình.”
An Kì là một người phụ nữ lương thiện, mặc dù cô khinh thường người đàn ông như Tống Kiến Nhân.
Thế nhưng, đối với An Kì, có lẽ, nước mắt của ông, bà đã mãn nguyện rồi, bởi vì bà quá thiện lương.
Hạnh phúc của con người, không phải vì tiền nhiều hay ít, thế lực mạnh hay yếu, địa vị cao hay thấp mà nằm ở dục vọng.
Người dễ dàng thỏa mãn sẽ dễ dàng hạnh phúc, người không dễ dàng thỏa mãn, sẽ không dễ dàng hạnh phúc.
Điện thoại của Bạch Nguyệt reo lên, thấy là Lưu San, cô khẽ cười, nghe điện thoại.
“Tiểu Bạch, cậu giờ đang ở đâu thế? Cuối cùng tập huấn khẩn cấp cũng kết thúc rồi, Cố Lăng Kiệt là một tên Diêm Vương, mình đến làm việc ở quân khu, chính là một quyết định sai lầm, bạn trai không tìm ra, bản thân ngược lại ngày càng nam tính rồi.” Lưu San oán giận nói.
Bạch Nguyệt bị Lưu San chọc cười, “Gặp nhau ở quốc tế Thủy Nguyệt đi, giờ mình đi qua đó, tìm được chỗ ăn tối thì gửi địa chỉ cho mình.”
“Được rồi, lát nữa gặp.”
Bạch Nguyệt cất điện thoại đi, Cục trưởng Cục Cảnh sát không biết đã đứng cạnh cô từ lúc nào.
“Cảm ơn cô, cảnh sát Bạch, nếu như không nhờ cô, vụ án này sẽ không được phá nhanh đến thế, chúng tôi còn cho rằng nó sẽ trở thành vụ án không phá nổi.” Cục trưởng Cục Cảnh sát cười nịnh nọt nói.
“Chỉ là thuận tay mà thôi, tôi cũng đang làm việc ở viện nghiên cứu. Cục trưởng không cần khách khí.” Bạch Nguyệt nho nhã nói.
“Tên tuổi của cảnh sát Bạch trên trường quốc tế như sấm đánh bên tai, tối nay tôi muốn tổ chức một buổi tiệc mừng công, không biết cảnh sát Bạch có rảnh không?” Cục trưởng nhiệt tình mời cô.
“Hôm nay vừa về nước, còn muốn gặp bạn bè, tôi liền không tham gia nữa, cảm ơn ý tốt của Cục trưởng.” Bạch Nguyệt gật đầu.
“Vật, tôi gọi người đưa cô về.”
Có lúc từ chối quá nhiều, thường hay ép mình vào thế bí, trả lời hợp lí, cũng là cách bảo toàn thể diện cho đối phương, có thể khiến quan hệ hai phương tiếp tục tốt đẹp.
“Được.”
Bạch Nguyệt đến quốc tế Thủy Nguyệt trước, đi vào một quá cà phê tương đối có phong cách.
Trên sân khấu, một cô gái nho nhã, xinh đẹp, mặc một chiếc váy màu trắng đang đánh piano, tiếng đàn đẹp đẽ êm tai.
Cô gửi vị trí cho Lưu San, chọn phòng bao, ngồi ở bên trong.
Cửa phòng bao là rèm che, bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài.
Một lát sau, Lưu San vội vàng đến, đánh giá Bạch Nguyệt, vui mừng nói: “Tiểu Bạch, cậu bây giờ thật xinh đẹp, xinh đẹp hơn lúc trước không biết bao nhiêu lần. Mình cũng muốn yêu cậu mất rồi.”
Bạch Nguyệt cười, “Đẹp hơn nữa, cũng không sánh được với tư thế hiên ngang của cậu lúc này, đây mới là bản sắc phái nữ.”
“Hahaha, bản sắc phái nữ, câu nói này, mình rất thích.” Lưu San ôm lấy Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt rưng rưng nước mắt.
Sự ấm áp này, lâu lắm không cảm nhận được rồi.
“Tiểu Bạch, mình rất nhớ cậu.” Tiếng Lưu San có chút nghẹn ngào.
“Lưu San, mình cũng nhớ cậu.” Bạch Nguyệt dịu dàng nói.
“Cậu không biết đấy, cái tên Cố Lăng Kiệt chết tiệt kia đáng ghét thế nào, nhìn thấy mình, căn bản chưa từng nhìn chính diện.
Anh ta và cái cô Tô Tiểu Linh kia thì lại ân ái, ngày nào cũng diễn trò, mình thật sự muốn cho hai người nọ một cái bạt tai, cho anh ta ăn phân.
Anh ta còn tồi hơn Tô Khánh Nam, đúng rồi, Tô Khánh Nam vậy mà lại tốt lên, ba năm gần đây không hề có một chút tin đồn nào, còn thường xuyên hỏi mình cậu giờ ra sao nữa.” Lưu San bla bla nói rất nhiều.
Trong mắt Bạch Nguyệt vẫn tĩnh mịch như cũ, giống như đầm cổ vạn năm, ai cũng không thể nhìn rõ trong lòng cô rốt cuộc đang nghĩ gì.
Nhân viên phục vụ mang rượu vang, bít tết, gan ngỗng, salat rau củ, và món ăn nhẹ sặc sỡ lên.
Bạch Nguyệt nho nhã lắc nhẹ ly rượu vang.
Lưu San đói rồi, ăn từng miếng lớn thịt, hớp một ngụm lớn rượu vang, “Cậu và Tô Khánh Nam còn có khả năng không? Mình cảm thấy, anh ta dường như rất muốn quay lại, đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại.”
“Sẹo, lưu lại ở trái tim, thời gian có thể làm nhạt đi nỗi đau của con người, thế nhưng không thể làm quên đi nỗi đau ấy, cảnh sắc đã nhìn qua, cho dù cải tạo lại, mình cũng không có ý muốn đi xem lại. Đàn ông giống như một quyển sách giáo khoa, Tô Khánh Nam giúp mình học được đau lòng và phẫn nộ, mình không muốn có ý muốn hồi tưởng lại.” Bạch Nguyệt bình thản nói, nhấp một ngụm rượu vang.
Dái tay dài sang ngời, tràn đầy hào quang tri thức.
Lưu San sùng bái nhìn Bạch Nguyệt, chống cằm, tùy tiện nói: “Tiểu Bạch, sau khi cậu ra nước ngoài học tâm lí học, cảm thấy rất có văn hóa.”
Bạch Nguyệt cười, gõ trán Lưu San, “Giờ mình đang ăn bát cơm này, cảm thấy giống như một cuốn tiểu thuyết sống, hahaha, căn bản, 60% là giả vờ đó.”
“Mình cảm thấy không phải là vờ như thế, cậu là tỏa ra đó, kiệt tác của văn hóa, mỗi ngày ở quân khu, mình cảm thấy hooc-mon nam tính của mình cũng muốn tràn ra rồi.”
Bạch Nguyệt lại bị Lưu San chọc cười.
Cùng nói chuyện vui vẻ, hai người uống không ít rượu, Bạch Nguyệt thanh toán.
Hay người nắm tay ra ngoài, cùng nhìn nhau, đều bật cười.
Một người đàn ông cao lớn chắn trước mặt Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt híp mắt, liếc lên nhìn anh ta.
Tô Khánh Nam rất kích động, ánh mặt sáng quắc nhìn khuôn mặt hơi say mà đỏ ửng của Bạch Nguyệt, “Tiểu Nguyệt, em trở về rồi.”
“Hứ.” Bạch Nguyệt cười chất phác, “Gặp lại, không bằng hoài niệm.”
“Hoài niệm không bằng quên đi.” Lưu San rất tự nhiền tiếp lời, đẩy Tô Khánh Nam ra.
Tô Khánh Nam không nhúc nhích chút nào, nắm lấy cánh tay Bạch Nguyệt, “Hai người uống say rồi, bên ngoài đang mưa to, rất khó bắt taxi, anh đưa hai người về.”
“Giám đốc Tô, ngài và giám đốc Trương của quốc tế Kình Thiên đã có hẹn rồi.” Trợ lí nhắc nhở.
“Một lát nữa tôi quay lại.” Tô Khánh Nam chau mày, kéo tay Bạch Nguyệt đi.
Sức hai cô gái không địch lại anh ta, bị anh kéo lên xe.
“Sống ở đâu?” Tô Khánh Nam hỏi.
Bạch Nguyệt biết, với năng lực của Tô Khánh Nam, cho dù cô không nói, ngày mai anh cũng biết cô đang ở đâu.
Nếu đã về nước, đã chuẩn bị đối mặt với mọi thứ.
“Khách sạn quốc tế thành phố A.” Bạch Nguyệt nói.
Tô Khánh Nam lái xe đi.
Bạch Nguyệt gọi điện cho Mộc Hiểu Sinh, “Tôi và bạn tôi uống say rồi, đến cửa khách sạn của tôi đón tôi.”
“Em gọi điện thoại cho ai thế?” Sắc mặt Tô Khánh Nam không hề tốt.
“Cấp trên.” Bạch Nguyệt trả lời 2 chữ đơn giản, nhắm mắt lại.
Tô Khánh Nam lái xe đến cửa, vẫn chưa xuống xe, Bạch Nguyệt đã xuống rồi, mở cửa xe.
Mộc Hiểu Sinh đi tới.
“Làm phiền anh đưa bạn tôi đến quân khu đặc chủng, sáng ngày mai cô ấy còn cần đi làm.” Bạch Nguyệt cúi đầu liếc về phía trong xe.
“Ừ, được.” Mộc Hiểu Sinh ngồi vào bên cạnh Lưu San.
Bạch Nguyệt vẫn còn chút lo lắng, căn dặn nói: “Không được có ý gì với bạn của tôi, bằng không, tôi không tha cho anh.”
“Biết rồi.” Ngữ khí Mộc Hiểu Sinh có chút bất đắc dĩ.
Bạch Nguyệt nhìn về phía Tô Khánh Nam đnag nhìn chằm chằm cô, thái độ bình thường, lại rất xa cách, “Làm phiền rồi.”
“Muộn chút liên lạc sau.” Tô Khánh Nam nói xong, lại không cưỡng cầu, lái xe rời đi.
Bạch Nguyệt lảo đảo đi về phòng mình, vừa mở cửa, một bóng đen xông tới.
Cô còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị đẩy vào tường.
Truyện được mua bản quyền đăng trên ứng dụng điện thoại Mê Tình Truyện!
Thân thể nóng hổi của anh dán chặt lên người cô, giọng nói âm trầm: “Biết tôi đối phó với người phụ nữ đùa cợt tôi thế nào không? Khiến tôi ngủ rồi liền chạy mất, có bác sĩ nào như cô không?